“Rõ ràng ghét hắn hận hắn quyết tâm không tha thứ cho hắn, nhưng rồi lại sụp đổ ở ngay phút cuối. Chỉ nhìn một cái thôi, nhìn xong sẽ đi.”
“Anh xin lỗi, quên mất hôm nay em phải đến công ty.”
Sau nụ hôn khi tỉnh dậy nghe Nhâm Viễn nói như vậy, nhất thời có chút theo không kịp suy nghĩ.
Lạc Kiều Xuyên hoang mang nhìn người nằm bên cạnh, tư thế một tay chống đầu thoạt nhìn có chút lười biếng. Nhâm Viễn cười với tay đến gáy y nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt chỉ nhìn vào phần da mà y không nhìn tới được.
Lạc Kiều Xuyên giật mình hiểu được ý trong lời nói của anh. Nghĩ đến khoảng thời gian tình ái trước kia, chưa một lần nào không phải là Lạc Kiều Xuyên y lưu lại ấn ký trên thân người khác, nhưng lại đụng phải tên này...... Vì thế, không nói hai lời giữ chặt lấy gáy Nhâm Viễn, ngửa đầu hôn cắn một cái thật mạnh lên gáy anh. Đầu lưỡi linh hoạt và răng nanh ra sức phối hợp, cuối cùng thậm chí còn cố ý cắn một nhát ở trên cổ—— trồng xuống một quả ô mai (dấu hôn) tiện thể cho thêm dấu răng.
Nhâm Viễn bị nhát cắn cuối cùng của y khiến cho không khỏi mặt mày nhăn nhó, cúi đầu xuống lại thấy cái vẻ mặt thỏa mãn sau khi trút được giận của y, cười khổ hỏi y: “Vừa lòng chưa?”
Lạc Kiều Xuyên thẳng người mặc quần áo, nghe thấy Nhâm Viễn hỏi lại, sơ-mi mới mặc được một nửa liền quay đầu sang, vẻ mặt không thể tin được, “Vừa lòng? Vừa lòng em gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chin-cay-so-tinh-nhan/2488999/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.