“Quyết định đưa ra khó khăn nhất, thường đều sẽ là điều đúng đắn. Rơi xuống cùng một cái hố tận hai lần, không phải si tình, mà là si ngốc mà thôi.”
____________________
Cuối tuần rảnh rỗi là sự hưởng thụ hiếm có, Lạc Kiều Xuyên vừa mở mắt ra đã là hơn 12h giữa trưa, thay vì nói là ngủ đến khi tự tỉnh, chi bằng nói là bị cảm giác đói bụng dằn vặt mà tỉnh. Đói sắp chết mất, sống lưng cứ như sắp dán vào bụng, đầu óc choáng váng uể oải. Động tác đụng vào đầu trong vô ý, lúc ngón tay sờ vào da đầu kí ức đột nhiên ùa về động tác gần như vậy của ai đó, hơn nữa, ngay tối hôm qua, chân thực đến vô lý.
“F*ck…” Lạc Kiều Xuyên bóp bóp sống mũi, không tình nguyện từ trên giường đứng lên. Thân trên ở trần rũ ra khỏi sự che chắn của chiếc chăn, hoàn toàn bại lộ trong không khí lạnh ẩm, một luồng khí lạnh quét qua khiến cả người run rẩy, da gà da vịt thi nhau nổi. Túm lấy một bộ quần áo mặc vào, liền rút lấy điếu thuốc. Trong làn khói thuốc dường như mơ mơ màng màng nhớ tới Lê Hân đã từng phàn nàn y, nói y vừa sáng sớm mắt còn chưa mở đã nghĩ đến thuốc. Ngày đó, cái tên da dẻ trắng nõn kia tựa ở đầu giường hiếm khi lải nhải y, ngữ khí vô cùng hung dữ. Dường như, đã qua thật lâu rồi.
Lạc Kiều Xuyên dụi tắt thuốc, đêm nay còn muốn đến BLEIB chơi, là nhất thời vội vội vàng vàng quyết định —— ông chủ tự mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chin-cay-so-tinh-nhan/2488959/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.