“Đã đợi người lâu như vậy, đã làm nhiều phép thử như vậy, thì sao có thể cho phép bản thân không giành được cái gì hết.”
_______________________
Mái tóc đã được lau khô mềm mại phủ xuống, Nhâm Viễn đi vào phòng ngủ không có một bóng người, xuyên qua cửa thủy tinh sát đất, thấy ánh lửa hơi lập lòe bên ngoài. Lạc Kiều Xuyên tắm xong trước mặc một kiện quần áo đơn bạc, tựa ở bên cạnh sân thượng hút thuốc, mái tóc vừa tắm xong cũng không thèm để ý, ở trong gió thổi một trận như thế, cũng đã khô hơn phân nửa.
Đợi một hồi, thấy y vẫn không lên tiếng ở bên ngoài hút thuốc, một điếu cũng sắp hút xong, lại cúi đầu ngậm một điếu nữa, dùng tàn thuốc không còn mấy phần châm lửa.
“Vẫn chưa ngủ sao?” Cửa sổ sát đất bị kéo ra, Lạc Kiều Xuyên nghe thấy thanh âm Nhâm Viễn từ phía sau lưng truyền đến, ấm áp.
“Ừm, hút xong sẽ vào.”
Phía sau yên lặng hồi lâu, người nọ dường như cũng không nhúc nhích, không lâu sau lại mở miệng, “Ở đây buổi tối lạnh. Tóc chưa khô, đứng lâu trong gió, sẽ lạnh đấy.”
Lạc Kiều Xuyên quay lưng với anh cười, nhìn quảng trường vẫn thắp đèn của Am-xtéc-đam, nghĩ thầm người này chăm sóc cẩn thận, suy nghĩ chu toàn, lúc đối xử tốt với bạn luôn dịu dàng vô cùng, nhưng có lúc lại rất hận cá tính cẩn thận này của anh. Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thuận miệng nói: “Không sao, uống rượu vào tôi cảm thấy hơi nóng, cậu cứ ngủ đi.” Muốn mượn gió lạnh để bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chin-cay-so-tinh-nhan/2488931/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.