“Dù có chờ cậu trong mưa gió bão bùng, cậu cũng đều không đến. Nếu như lần này vẫn không gặp được cậu, vậy thì sẽ khiến cậu hối hận.”
***
Thời đại ngày nay, chuyện thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đã sớm lăn lộn trong vòng tròn xã hội, hoàn toàn cũng không phải chuyện gì mới mẻ. Bởi vì trẻ tuổi, có thứ gì là chưa từng thấy, kích thích như thế nào chơi mà chưa từng thử, so với đám “chú bác” thập niên bảy mươi tám mươi táo bạo hơn nhiều. Lạc Kiều Xuyên ở BLEIB cũng từng gặp phải, có thiếu niên ngồi xuống cạnh y gọi rượu, áo sơ mi cổ thấp đến không thể thấp hơn. Ái muội dựa sát vào nói thẳng vào chủ đề: “… Có hứng thú chơi ba người không? Này, có thuốc đấy… Sẽ rất sung sướng.” Tuy rằng đối phương cũng khá đẹp, thế nhưng bản thân y cũng không có đói khát đến nỗi ra tay với vị thành niên, Lạc Kiều Xuyên nói như vậy.
Gặp mấy lần nên cũng đã tập mãi thành quen đối với với những vị thành niên càn rỡ kia. Dựa vào một cái chứng minh thư giả, cộng thêm được nhân viên quán bar mở một mắt nhắm một mắt cho qua, là học người lớn đi đêm trác táng là một chuyện thật dễ dàng.
Cho nên, nếu như nghe thấy Tôn Vũ Tân lấy cớ đi du lịch với bạn học, nhưng thật ra đi Copenhagen là có mục đích riêng, Lạc Kiều Xuyên chắc chắn sẽ không cảm thấy kỳ quái. Hai mươi tuổi, cậu có quyền nắm trong tay số phận của bản thân, cũng nên biết có trách nhiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chin-cay-so-tinh-nhan/2488913/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.