Thi Tiểu Vận cảm thấy như mình bị anh ném cho một hòn đá, tâm trạng nhất thời có chút xúc động. Lúc anh nói những lời này giọng điệu rất tùy ý, giống như câu hỏi bình thường không phải là hỏi thăm, cũng không biết những lời đó đến tai người nghe sẽ có những đợt sóng hỗn loạn đến mức nào.
Anh dường như mãi mãi là như vậy, lời tán tỉnh có thể hạ bút thành văn, nhưng chẳng qua chỉ là tờ giấy trắng mà thôi. Thi Tiểu Vận cũng không phải là cô gái mười bảy mười tám tuổi, khoảnh khắc đó cũng chỉ lơ đãng một chút. Rất nhanh cô liền khôi phục lại lý trí: “Đi bệnh viện khám đi.”
“Không sao, bệnh cũ thôi.” Anh không để ý nói, “Về nhà tắm là ổn.”
Thi Tiểu Vận cau mày lại: “Đi không đây?”
Kì Du Dương nhếch khóe môi, cố ý trêu chọc cô: “Sau này kết hôn có phải chuyện gì em cũng quản không hả?”
Thi Tiểu Vận trợn mắt, không trả lời.
Kì Du Dương kiềm chế sự cợt nhả lại: “Thật sự không sao, vể tắm một cái là ổn thôi”
Sắc mặt Thi Tiểu Vận giãn ra, nói: “Vậy anh về nhà đi.”
“Đưa em đến cổng bệnh viện trước đã.” Anh nhéo nhéo tay cô, “Cũng không kém mấy bước chân.”
Thi Tiểu Vận cũng không nói thêm gì, dù sao thì cũng đều là người lớn rồi, nếu thực sự không thoải mái thì anh cũng đã không ở cùng cô một đêm trong khách sạn.
Kì Du Dương đưa cô tới trước cổng bệnh viện, còn nửa thật nửa đùa hỏi: “Có cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-trong-hanh-phuc/3747784/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.