Trăm năm mới có một tin nhắn của ngài Phùng, nội dung súc tích: Cuối tuần về ăn bữa cơm.
Phó Yến mất một tiếng lái xe tới nhà của ông bà Phùng. Ngôi nhà lớn gần như 'bán biệt thự' xỉn màu sơn cổ kính. Chiếc xe đen óng của chủ nhà đang sưởi nắng trước cổng.
Cuối tuần nên người giúp việc được nghỉ, Phó Yến bước vào liền thấy bố dượng đang tự pha cà phê phin, ngồi đọc báo trên sofa. Phùng Kính không buồn nhấc mí mắt, lật qua trang sau: "Tôi uống hết cà phê thì sẽ gặp cậu trong phòng đọc."
Phó Yến tùy tiện ừ hữ, về phòng tắm rửa thay quần áo, nằm xuống giường chập chờn giấc được giấc không. Chợt bước hụt chân giật mình tỉnh dậy, anh thấy chỉ mới nửa tiếng trôi qua, đầu óc nặng trĩu.
Uống một viên aspirin, Phó Yến rề rà đi tới phòng đọc. Từ lúc đặt chân vào nhà, không hiểu sao anh cảm thấy rất mệt.
Phùng Kính gấp cuốn từ điển tiếng Đức, rút một túi đựng tài liệu ném xuống mặt bàn chen giữa hai người. Phó Yến từ tốn kéo ghế ngồi, xé băng dính nhìn vào. Không ngoài dự kiến.
Văn kiện luật sư, đơn kiện, đơn tố tụng, ghi chép từ thư ký tòa án...
Ngài chánh thanh tra tựa lưng vào ghế, lồng hai tay với nhau: "Tính đổi cách thách thức tôi à? Thi đua pháp luật? Không tự cảm thấy bản thân cậu ấu trĩ sao?"
"Chỉ vậy thôi?" Phó Yến bỏ giấy tờ vào lại túi, nét mặt không đổi, ngón tay chợt dừng ở một bức ảnh. Cậu thanh niên hồi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-son-ca-trong-tui-ao/2535631/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.