Khi Phó Yến rời khỏi Cục Cảnh sát thì đã quá mười giờ, trước trán vẫn đau như dùi đục. Anh thấy cậu nhắn lại: Chừng nào anh về tới ạ? Em ra sân bay chờ anh nhé? 
- Anh bay chuyến nào vậy ạ? 
- Anh vẫn còn giận em sao? 
- Em xin lỗi, anh đừng giận em nữa được không? 
Lâm Xuân Tư trông thấy tin nhắn của anh ngay sau khi từ biệt Lý Hảo, lập tức bắt xe đến sân bay. Thời gian chầm chậm trôi qua, người qua kẻ lại nối đuôi như rồng rắn lên mây, cậu đi hết cửa này đến cửa khác vò võ ngóng trông, mệt quá ngồi xuống, chụm tay ôm điện thoại, mím chặt môi. 
Khi đến nơi, Phó Yến chứng kiến dáng vẻ lẻ loi của cậu, trên vừng trán trơn bóng còn có một vệt xước mờ mờ. Tức thì anh bước vội tới vò tóc cậu: "Cậu bé đi lạc nhà ai đây hửm?" 
Lâm Xuân Tư sáng rỡ ánh mắt, khụt khịt mũi: "Anh về khi nào vậy ạ?" 
Cậu dụi chóp mũi tới đỏ ửng như bôi màu, bên khóe miệng dán băng cá nhân. Phó Yến rờ vào băng cá nhân, nhíu mày: "Ai dám đánh em?" 
"Anh đừng lo. Em đánh lại rồi, đảm bảo là gã đau hơn em." 
Anh vừa giận vừa buồn cười: "Bạn nhỏ nhà tôi dám lén lút đi đánh lộn, bây giờ còn khoe với tôi là mình đánh giỏi hơn à?" 
Lâm Xuân Tư dí dỏm lắc quả đấm: "Em phải chắc chắn mình đánh thắng thì mới làm." 
"Lại còn già mồm với tôi." 
Lâm Xuân Tư thấy anh ăn mặc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-son-ca-trong-tui-ao/2535532/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.