Chạm phải ánh mắt anh, Lâm Xuân Tư chợt thấy tim mình rút mạnh. 
Hai chân nặng trịch dính chặt vào sàn nhà, cậu đứng như trời trồng. Hoang mang, rối bời. Đôi mắt đăm đắm không thể rời khỏi Phó Yến. 
Anh mảnh gầy, trơ trọi như cỏ lác trên cánh đồng hoang, lạc lõng như lau sậy ven sông dài, nét mặt lạnh nhạt, quầng mắt mệt mỏi. 
Lâm Xuân Tư muốn bứng lên tận gốc cả vùng núi non vì anh, liền nhấc chân đi tới nắm tay anh. Mười ngón đan cài. 
Phó Yến mỉm cười, đưa tay vuốt ve từ gò má xuống cằm cậu. Thân mật, yêu chiều. 
Diệp Đình Thấm nhíu mày, từ tốn khuyên nhủ: "Gia Yến... mẹ biết con muốn trở lại sự nghiệp cello hơn ai khác. Con đang trên đà thuận lợi, chỉ cần thêm một chút nhẫn nại là sẽ thành công. Con không phải người thiếu kiên nhẫn. Con đã nỗ lực gạt bỏ kháng cự để hợp tác với bác sĩ. Mẹ biết tất cả những khó khăn thể xác lẫn tinh thần mà con phải trải qua. Chúng ta đã ở bên con trong thời gian đó. Hiện tại chỉ còn một bước, tội gì con phải chùn chân?" 
Bà ấy vẫn không đả động đến mối quan hệ của cả hai. Song mỗi một tầng ý nghĩa trong lời nói đều đánh vào lòng Lâm Xuân Tư - gián tiếp chất vấn cậu: Cậu đã ở đâu khi con bà đối mặt với khó khăn? Cậu biết anh đã phải chịu đựng và trả giá bao nhiêu sao? Không. Cậu đóng góp vào sự đau khổ của anh và chẳng giúp được gì. Bây giờ cậu lại muốn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-son-ca-trong-tui-ao/2535530/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.