Tịch Du thấy hắn khóc ngày càng dữ, không biết làm gì để an ủi.
"..."
Đột nhiên hắn im lặng, không khóc cũng không nói nữa, chỉ nhìn ly cà phê trong tay, tựa như trong giây lát biến thành người khác.
"Châu Dương Uất?"
Tịch Du bắt đầu thấy lạ, gọi hắn.
"Chim sẻ."
Châu Dương Uất lấy lại bản tính ngày thường, giọng điệu cũng hồi phục không ít, hắn nhìn sang Tịch Du, ánh mắt không trăng không sao, chỉ có hình bóng cậu trong đấy, nhàn nhạt gọi hai tiếng "Chim sẻ". Mà Tịch Du lúc này cũng bị gọi cho ngượng nghịu, bởi cái biệt danh "Chim sẻ" này của cậu xuất phát từ ông chú Vu Trạch Viên kia. Là khi nhỏ thấy cậu quá dễ thương, lại nhỏ bé, làm việc gì cũng luôn chăm chú, từ đó mới lòi ra cái tên này. Nhưng chỉ có mình anh ta gọi, bây giờ Châu Dương Uất đột nhiên gọi cậu bằng biệt danh đó, làm cậu không khỏi xấu hổ, nhưng cậu cũng không tính toán với ma men, cất giọng đáp.
"Hả?"
Châu Dương Uất không nói gì, hắn uống một ngụm cà phê, cảm nhận hương vị thật kỹ, sau đó mới lên tiếng.
"Cà phê rất ngon...sau này có thể pha cho em thường xuyên được không?"
Tịch Du nghĩ, dù gì cũng là pha cà phê, không phải việc gì khó, nhận lời hắn cũng không mất lợi lộc gì. Thế là cậu đồng ý.
"Được."
Nhưng cậu không hề biết, đối với Châu Dương Uất mà nói, hai chữ "sau này" rốt cuộc có nghĩa là gì.
Nói một cách khác là muốn cậu cả đời này, ở cạnh hắn, pha cà phê cho hắn...
"Cái này là anh đồng ý, không phải em ép buộc."
Tịch Du không hiểu hắn nói gì, chỉ đáp lại.
"Tôi có bao giờ thất hứa với cậu à?"
Châu Dương Uất hơi choáng, hắn đặt cà phê lên bàn, ngả người về sau.
"Đúng thật."
Bên ngoài trời đã quá khuya, xung quanh đã tối mịt, ánh trăng cũng bị mây che đi, hiện trạng không khác gì sắp có dông tố đến. Nhưng bên trong gian biệt thự thì đèn đuốc sáng trưng, so với ban ngày không khác chút nào. Châu Dương Uất hơi lim dim, mí mắt sắp sụp xuống, thế nhưng hắn không buồn ngủ, chỉ có não của hắn là đã quá mệt, muốn hắn nghỉ ngơi. Nhưng hắn rất kiên trì, mắt mở trao tráo nhìn về phía trước, làm Tịch Du ngồi đấy cũng không dám ngủ vì sợ ma men đột nhiên phát điên, phá làng phá xóm. Đang yên lành, Châu Dương Uất bỗng lấy điện thoại ra, giống như việc quá quen thuộc, hết lướt màn hình tới gõ chữ, một hồi sau gửi đi tin gì đấy trên mục trò chuyện.
"Tinh" một tiếng. "Tên khốn nạn vừa gửi một tin cho bạn.".
Tịch Du đọc dòng chữ trên màn hình khóa của mình, tự nhiên muốn hóa đá. Dường như cảm nhận được rằng hắn đã quên mất sự hiện diện của mình ở trước mặt. Cậu không biết nói gì hơn, mở khung trò chuyện xem tin nhắn vừa gửi đến, nội dung chỉ vỏn vẹn hai câu: "Khuya rồi, nên ngủ sớm thôi! Ngủ ngon nhé, anh Du~".
"..."
Đ*t m.ợ nó! Giờ phút này Tịch Du thật sự muốn chửi thề. Không ngoài dự đoán, Châu Dương Uất trong phút chốc đã hoàn toàn quên mất sự hiện diện của cậu, còn nhắn một tin nhắn vô nghĩa trong khi chính hắn là nguyên do cậu không thể đi ngủ. Tịch Du muốn lên tiếng, muốn chửi hắn, muốn đánh hắn, thậm chí còn muốn tống hắn vào tù. Tội này không thể tha! Vốn định là vậy nhưng cậu không làm,vẫn ngồi đó và quan sát hắn, bởi vì có khả năng hắn đang bị hoang tưởng rằng bản thân không say, còn đang ở nhà một mình, làm cậu tò mò, muốn xem ngày thường hắn sẽ làm gì trong biệt thự trống vắng. Sự thật không ngoài suy đoán, Châu Dương Uất sau khi gửi xong tin nhắn, hắn bỏ điện thoại xuống, thay bằng chiếc điều khiển tivi, mở lên xem chương trình: hoạt hình Doraemon...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]