Bùi Hướng Tước khóc mấy tiếng liền, khuôn mặt đẫm lệ, ánh mắt hồng hồng. Dù sao cũng đã mười sáu tuổi, không còn là trẻ con, khóc xong, Bùi Hướng Tước có chút ngượng ngùng, nắm chặt lấy quần áo của Lục Úc, chậm rãi vùi mặt vào lồng ngực anh, không chịu buông ra.
Lục Úc nhẹ nhàng nhéo mũi cậu, có tình day day: "Chim sẻ nhỏ khóc thành con mèo hoa rồi. Mới nãy còn dũng cảm như vậy, giờ mới biết thẹn thùng sao?"
Bùi Hướng Tước ấp úng không nói gì, chôn sâu vào lồng ngực anh, một bên má cũng không lộ ra ngoài.
Dù sao cũng đã từng ở trước mặt Lục Úc đau răng, gãy chân, đòi ăn ngọt, khóc nhiều đến mức thiếu chút nữa bị khó thở, chuyện mất mặt gì cũng từng làm... Nhưng cậu không thể giữ cho mình chút mặt mũi sao?
Lục thúc thúc đã đến, cậu khóc vì trong lòng thấy khó chịu, khóc để quên hết những ủy khuất đã phải chịu đựng từ trước đến nay, hiện tại cậu sẽ chỉ nhớ những vui vẻ hạnh phúc khi ở cạnh Lục Úc mà thôi.
Bùi Hướng Tước nghĩ đến đâu, lại cúi đầu xuống, muốn kề sát Lục Úc hơn.
Lục Úc đỡ tay lên gáy Bùi Hướng Tước, bế bổng cậu lên. Bùi Hướng Tước rất gầy, thể chất khó nuôi béo trời sinh, cho dù đã bồi dưỡng lâu như vậy, Lục Úc ôm vẫn chỉ thấy toàn xương là xương, trong đầu anh lúc nào cũng nghĩ cách nuôi cậu mũm mĩm một chút. Mà Bùi Hướng Tước gần đầy được bế quá nhiều, đã quen rồi, tự động ôm lấy cổ Lục Úc.
Trong sân im lặng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-hoang-yen/1384683/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.