Thứ bảy, ngày nắng, Lý Mậu lái xe đưa Kỷ Nguyên ra khỏi thành phố, chạy trên đường cao tốc hai giờ, tới một thị trấn nhỏ.
Tại trấn có một vườn hoa lan, Lý Mậu lái xe tiến vào, đỗ ở trong sân.
Kỷ Nguyên xuống xe, thấy bên cạnh mảnh sân có mấy gian phòng, có lẽ là khu tiếp đãi và khu văn phòng.
Nhà kính hoa lan là một cái nhà kính lớn mang kết cấu nửa tường gạch, thông gió bóng râm, kéo dài vào chỗ sâu trong thung lũng.
Một cậu thiếu niên từ trong phòng đi tới, Lý Mậu hỏi: “Anh cậu không ở nhà à?”
Cậu thiếu niên nói: “Anh ấy ra ngoài mấy hôm trước, đến Vân Nam vẽ vật thực.”
Lý Mậu nói: “Tôi đến ở hai ngày.”
Cậu thiếu niên cười nói: “Vậy anh tùy ý đi dạo, buổi trưa sẽ gọi anh ăn cơm.”
Lý Mậu mỉm cười nói được, mượn xe đạp của cậu thiếu niên kia, nói: “Nhóc Nguyên, anh chở em đi dạo khắp nơi.”
Kỷ Nguyên ngồi trên xe đạp, nắm lấy áo trên lưng Lý Mậu, rất vui vẻ.
Anh đạp xe chở cô, đi qua cạnh nhà kính hoa lan, cô loáng thoáng thấy một gốc lan, um tùm xanh mượt.
Ngẫu nhiên đi qua vài mảnh sân thưa thớt, mái ngói màu đen, chắc là của người ở.
Phía cuối vườn lan là một lều nấm, phía cuối lều nấm là cánh đồng hoa quế, có công nhân đang làm cỏ trong cánh đồng.
Hai bên núi nhỏ là cánh đồng trà, là rừng trúc, cũng là rừng quýt, rừng nhãn, rừng hồng.
Anh chở cô, chạy quanh một vòng lớn, cuối cùng dừng tại một cánh đồng phơi nắng nhỏ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-cong-trang/295962/chuong-44.html