Hai người xuống núi đi qua một cây cầu gỗ, Kỷ Nguyên leo xuống lưng Lý Mậu, cô sợ cây cầu bị đứt, hai người sẽ cùng ngã xuống nước.
Lý Mậu thấy Kỷ Nguyên lơ đãng, anh vươn tay sờ trán cô, không bị cảm nắng, đoán chừng mệt rồi.
Lý Mậu nói: “Có muốn đến nhà anh ngủ trưa không?”
Kỷ Nguyên nói: “Em quen giường rồi.”
Anh cười nói: “Thật không đi à? Chỗ anh có rất nhiều đồ ăn.”
Anh luôn dùng cách thức đối phó với con nít để đối phó với cô.
Kỷ Nguyên nói: “Ngày mai em lại đến tìm anh được không?”
Lý Mậu nói được, bỗng nhiên anh gọi cô “nhóc Nguyên”.
Kỷ Nguyên khựng lại, quay đầu hỏi anh: “Không thể đặt biệt danh dễ nghe hơn một chút sao?”
Lý Mậu nói: “Nhóc?”
Kỷ Nguyên thỏa hiệp, nói: “Vẫn là cái trước đó đi.”
Lý Mậu nhoẻn miệng cười.
Sự vui vẻ của anh truyền sang cô, hơn nữa cô đã tự có phần vui vẻ kia rồi, hai bên hợp lại thành niềm vui gấp đôi.
Buổi tối, Kỷ Nguyên tìm Tống Mân đi dạo phố, hai người tản bộ cạnh bờ sông Châu Giang, ngắm cảnh đêm.
Cao ốc sừng sững, ánh đèn màu vàng phản chiếu trên sóng nước, thỉnh thoảng có mấy chiếc du thuyền muôn màu muôn vẻ chạy qua.
“Cậu và Lý Mậu sao rồi?” Tống Mân cười hỏi.
“Rất tốt.” Kỷ Nguyên đáp lại rất mơ hồ.
“Rất tốt là sao? Lên giường chưa?”
“…”
Tống Mân nhìn Kỷ Nguyên, hỏi: “Hai người kín đáo như vậy, là anh ta có vấn đề hay là cậu có vấn đề?”
Kỷ Nguyên nói thành thật: “Tớ có vấn đề.”
Tống Mân nhoẻn miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-cong-trang/278774/chuong-15.html