Olso.
Ngày 17 tháng 5 năm 2000
Hamburg.
Ngày 30 tháng Sáu năm 1944.
Sau khi viết thư cho Helena, tôi mở bi đông đổ cuộn giấy tờ tùy thân của Sindre Fauke ra, và thay vào đó bằng lá thư này. Tiếp theo tôi dũng lưỡi lê khắc tên cô ấy và địa chỉ lên rồi bước vào màn đêm. Ngay khi bước ra ngoài cửa tôi có thể cảm thấy hơi nóng. Gió giật đồng phục của tôi, bầu trời trên đầu tôi hình mái vòm vàng ệch. Ảm thanh duy nhất vọng đến tai tôi át tiếng lửa réo xa xa là tiếng kính vỡ, tiếng la hét của những người không biết chạy đi dâu. Dù ít hay nhiều tôi mường tượng địa ngục cũng sẽ như thế này. Bom đã ngừng rơi. Tôi đi dọc theo một con phố mà nó không còn là con phố nữa, chỉ là một dải nhựa đường chạy xuyên qua một vùng trống hoác với hàng đống đổ nát. Thứ duy nhất vẫn còn đứng vững trên “con phố” là một cái cây đen trũi chĩa thẳng lên trời những ngón tay phù thủy. Và một ngôi nhà đang cháy phừng phừng. Đó là nơi vọng ra những tiếng thét. Khi đến gần tới mức hai lá phổi của tôi cháy sém theo từng hơi thở; tôi quay lại và cất bước về phía bến cảng. Con bé đang ở đó. Một bé gái có đôi mắt đen thẫm vì quá khiếp đảm. Con bé giật giật áo khoác của tôi, gào thét đến lạc cả giọng khi tôi đi ngang qua.
“Meine Mutter! Meine Mutter!(47)”
Tôi cứ đi tiếp đường mình, chẳng làm gì được nữa. Tôi thấy một bộ xương người đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-co-do/2488127/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.