Harry gọi cho Halvorsen và bảo cậu đến tiệm pizza Herbert. Họ gần như được một mình một cõi nên chọn một bàn bên cửa sổ. Ngay trong góc có một người đàn ông mặc áo choàng dài, với hàng ria mép kiểu Adofl Hitler đã lỗi mốt, hai chân đi ủng đang gác lên mặt ghế. Trông hắn ta như thể đang cố đạt kỷ lục thế giới về buồn chán.
Halvorsen đã liên hệ được với Edvard Mosken, nhưng không phải ở Drammen.
“Ông ta không trả lời khi tôi cố gọi về nhà ông ta, nên tôi lấy được số di động của ông ta trong danh bạ điện thoại. Hóa ra ông ta đang ở Oslo này. Ông ta có căn hộ ở Tromsogata tại Roddelekka để ở lại mỗi khi đến Bjerke.”
“Bjerke?
“Đường đua ngựa. Chắc ông ta phải đến đó vào thứ Sáu và thứ Bảy. Ông ta bảo là cá cược vài trận và có được niềm vui. Ông ta sở hữu một phần tư con ngựa. Tôi đã gặp ông ta trong các chuồng ngựa phía sau đường đua.”
“Ông ta còn nói gì nữa không?”
“Thi thoảng ông ta cũng ghé vào quán Schroder vào buổi sáng khi ông ta đến Oslo. Ông ta chẳng biết Bernt Brandhaug là ai nên nhất định sẽ chẳng bao giờ gọi đến nhà ông ấy. Ông ta biết Signe Juul - ông ta nhớ bà ấy từng đến Mặt trận phía Đông.”
“Chứng cứ ngoại phạm của ông ta thì sao?”
Halvorsen gọi một pizza Hawaiian Tropic có tiêu và dứa.
“Mosken ở một mình trong căn hộ của ông ta tại Tromsogata cả tuần, ngoài những chuyến đi lên Bjerke, ông ta nói vậy. Vào buổi sáng khi Brandhaug bị giết, ông ta đã có mặt ở đó. Và cả sáng nay nữa!”
“Được rồi. Cậu nghĩ ông ta trả lời những câu hỏi của cậu thế nào?”
“Ý anh là sao?”
“Cậu có tin ông ta khi ở bên ông ta không?”
“Có, không, à, tin, hừm…”
“Nghe theo trực giác của cậu đi, Halvorsen, đừng có lo. Rồi nói ra những gì cậu cảm thấy. Tôi sẽ không dùng nó gây bất lợi cho cậu đâu.”
Halvorsen nhìn xuống bàn và táy máy cái thực đơn.
“Nếu Mosken nói dối thì ông ta chắc chắn là một kẻ khá lạnh lùng. Tôi chỉ có thể nói vậy thôi.”
Harry thở dài.
“Cậu lo xin người để giám sát Mosken nhé? Tôi muốn có hai người bên ngoài căn hộ của ông ta cả ngày lẫn đêm!”
Halvorsen gật đầu và nhấn một số trên di động. Harry nghe được giọng nói của Moller khi liếc trộm tên Quốc xã mới trong góc. Hoặc bất cứ cái tên gì chúng tự xưng. Chủ nghĩa Phát xít. Những kẻ Dân chủ Quốc gia. Anh nhận được một bản sao bài luận văn xã hội học của một trường đại học kết luận rằng có đến năm mươi bảy tên Quốc xã mới ở Na Uy.
Bánh pizza được dọn lên, Halvorsen ném sang Harry cái nhìn dò hỏi.
“Ăn đi,” Harry nói. “Pizza không phải món tôi thích đâu.”
Áo choàng trong góc phòng đón tiếp thêm một áo khoác dã chiến xanh. Họ ngồi chụm đầu vào nhau, nhìn sang hai cảnh sát.
“Một điều nữa nhé,” Harry nói. “Chị Linda ở POT nói với tôi rằng có một hồ sơ lưu SS tại Cologne, đã bị hủy hoại một phần do vụ cháy vào những năm bảy mươi, nhưng người ta đã nhặt nhạnh được trong đó một số thông tin về người Na Uy tham chiến với quân Đức. Các vị tư lệnh, những tưởng thưởng của quân đội, rồi cấp bậc, các thông tin kiểu đó. Tôi muốn cậu gọi điện cho họ xem cậu có tìm được gì về Daniel Gudeson. Và Gudbrand Johansen.”
“Rõ, thưa sếp,” Halvorsen đáp khi miệng nhồm nhoàm pizza. “Khi tôi chén xong món pizza này đã.”
“Trong lúc đó tôi sẽ ra nói chuyện với mấy anh bạn trẻ của chúng ta,” Harry nói và đứng lên.
Trong môi trường công việc, Harry luôn để ý không lợi dụng thân hình to lớn của mình mà giành lợi thế tâm lý. Nhưng cho dù tên Ria Mép Hitler kia có rướn cổ cố ngước lên nhìn Harry, anh vẫn biết rằng ánh mắt lạnh lẽo ẩn giấu chính nỗi sợ hãi anh đã chứng kiến ở Krohn. Chỉ có điều thằng cha này đã luyện che giấu nó nhiều hơn. Harry giật cái ghế mà Ria Mép Hitler đang gác chân mang ủng nên hai chân hắn rớt xuống sàn nhà đánh rầm một cái, trước khi hắn kịp phản ứng.
“Xin lỗi!” Harry nói. “Tôi tưởng ghế này không có ai ngồi.”
“Đồ rác rưởi chó chết!” Ria Mép Hitler nói. Cái sọ nhẵn thín nhô lên từ Áo khoác Dã chiến quay ngoắt lại.
“Đúng đấy!” Harry nói. “Hay còn gọi là cảnh sát. Hay cớm. Hay công an. Không, như thế có lẽ dễ chịu quá. Hay les flics(42)? Đủ tầm quốc tế chưa?”
“Bọn này quấy rầy ông hay sao hả?” Áo choàng hỏi.
“Có, bọn bây đang quấy rầy tao!” Harry đáp. “Bọn bây quấy rầy tao một thời gian dài rồi đấy. Gửi lời chào đến Hoàng Tử, nói với hắn là Harry Hole sẽ quấy rối ngược lại hắn. Lời chào của Hole dành cho Hoàng Tử đấy. Nghe rõ chưa?”
Áo khoác Dã chiến chớp chớp mắt, nhìn ngây miệng há hốc. Thế rồi Áo choàng há miệng phô ra hàm rằng tả xung hữu đột, phá lên cười bắn cả nước bọt ra ngoài.
“Ông đang nói về hoàng tử Haakon Magnus(43) đấy à?” hắn hỏi, và khi Áo khoác Dã chiến cuối cùng cũng hiểu câu đùa, nhe rằng cười theo Áo choàng.
“À,” Harry nói. “Dĩ nhiên nếu bọn bây chỉ là lính quèn thì sẽ chẳng biết được Hoàng Tử là ai. Thế nên bọn bây phải chuyển lại tin nhắn cho kẻ tiếp theo trong hàng ngũ. Thưởng thức pizza đi mấy ông bạn.”
Anh bước lại phía Halvorsen, cảm thấy ánh mắt chúng trên lưng mình.
“Cứ ăn hết đi,” anh nói với Halvorsen đang mải cắn miếng pizza to che gần nửa mặt. “Chúng ta phải ra khỏi đây trước khi lý lịch của tôi nhận thêm vết đen nữa.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]