Chương trước
Chương sau
Parkvien. Ngày Uranienborg.
Ngày 11 tháng 5 năm 2000


Johan Krohn tiếp Harry trong văn phòng của gã. Các giá sách sau lưng gã xếp chật những cuốn ấn phẩm pháp lý bọc da màu nâu. Chúng tương phản đến lạ kỳ với khuôn mặt trẻ con của tay luật sư.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi,” Krohn nói, chỉ ghế mời Harry ngồi.

“Anh có trí nhớ tốt đấy,” Harry nói.

“Trí nhớ của tôi có làm sao đâu. Sverre Olsen. Anh đã có một vụ rất dễ thắng tại đó. Thật xấu hổ cho tòa án khi đã không tuân thủ sách luật.”

“Đó không phải là lý do tôi đến đây,” Harry nói. “Mà là tôi có chuyện muốn hỏi.”

“Hỏi thì chả mất gì cả!” Krohn nói, chụm mấy đầu ngón tay vào nhau. Gã nhắc Harry nhớ đến một đứa trẻ đang đóng vai người lớn.

“Tôi đang tìm một loại vũ khí được nhập lậu, và tôi có lý do để tin rằng Sverre Olsen có thể dính líu với một tư cách nào đó. Vì thân chủ của anh đã chết, anh không còn bị quy tắc giữ bí mật cho thân chủ cản trở, nên có thể cung cấp cho chúng tôi thông tin. Điều đó có thể giúp chúng tôi làm sáng tỏ vụ giết hại Bernt Brandhaug, người mà chúng tôi khá chắc chắn đã bị bắn chết bằng chính thứ vũ khí này.”

Krohn mỉm một nụ cười chua chát.

“Tôi thì thích anh để tôi tự quyết định những ranh giới về giữ bí mật cho thân chủ, anh cảnh sát ạ. Chẳng có giả định tự động nào rằng nó sẽ chấm dứt sau khi chết. Và rõ ràng anh không cân nhắc thực tế rằng, tôi có thể xem việc anh đến đây hỏi thông tin có phần nào đó vô liêm sỉ, anh quên rằng cảnh sát bắn chết thân chủ của tôi đấy à?”

“Tôi đang cố gắng dẹp tình cảm sang một bên, và hành xử chuyên nghiệp đây!” Harry đáp.

“Vậy thì cố gắng thêm chút nữa đi, anh cảnh sát”. Krohn chỉ càng the thé thêm khi gã cao giọng. “Chuyện nầy không chuyên nghiệp lắm. Tương tự như vậy, giết một người trong chính nhà anh ta thì không chuyên nghiệp lắm đâu!”

“Đó là tự vệ,” Harry nói.

“Thuật ngữ chuyên môn thôi,” Krohn nói, “hắn là một cảnh sát có kinh nghiệm. Lẽ ra hắn nên biết rằng Olsen đang không ổn định, hắn không nên xông vào như đã làm, tay cảnh sát đó rõ ràng nên bị truy tố mới phải!”

Harry không chịu buông tha.

“Tôi đồng ý với anh rằng, xét theo thuật ngữ chuyên môn, khi một tên tội phạm lọt lưới thì bao giờ cũng rất đáng buồn” Krohn chớp mắt hai lần rồi mới hiểu ý Harry.

“Các thuật ngữ pháp lý rắc rối khác, cảnh sát ạ!” gã đáp. “Tuyên thệ trước tòa án dường như có thể là một tiểu tiết, nhưng nếu không có những sự bảo vệ về pháp lý..”

“Cấp bậc của tôi là thanh tra đấy.”

Harry tập trung vào việc ăn nói mềm mỏng, chậm rãi.

“Sự bảo vệ pháp lý anh đang nói đến khiến một đồng nghiệp của tôi, Ellen Gjelten, phải mất mạng đấy. Hãy nhớ cái tên ấy trong trí nhớ chết tiệt mà anh tự hào đi. Ellen Gjelten. Hai mươi tám tuổi. Tài năng điều tra xuất sắc nhất trong lực lượng cảnh sát Oslo. Sọ bị giập nát. Một cái chết đẫm máu.”

Harry đứng lên, chồm người sang bàn của Krohn, với toàn bộ chiều cao 1m90 của mình. Anh còn thấy yết hầu trên cái cổ kền kền, xương xẩu của Krohn chạy lên chạy xuống. Và trong hai giây Harry tự cho phép mình cái xa xỉ được khoái trá thấy nỗi khiếp đảm trong mắt tay luật sư trẻ tuổi. Sau đó Harry vứt danh thiếp xuống bàn.

“Gọi cho tôi khi anh quyết định xong mức độ giữ bí mật cho thân chủ!” anh nói.

Harry đi được nửa đường ra đến cửa thì giọng nói của Krohn khiến anh khựng lại.

“Hắn đã gọi cho tôi ngay trước khi chết.”

Harry quay lại. Krohn thở dài.

“Hắn khiếp sợ một người nào đó. Sverre Olsen lúc nào cũng khiếp sợ. Cô độc và khiếp sợ.”

“Ai mà không sợ chứ?” Harry lẩm bẩm. Rồi tiếp, “Hắn có nói hắn khiếp sợ ai không?”

“Hoàng Tử. Hắn gọi người đó như thế. Hoàng Tử.”

“Olsen có nói tại sao hắn lại khiếp sợ không?”

“Không, hắn chỉ nói rằng tên Hoàng Tử này là một kiểu như cấp trên và đã ra lệnh cho hắn phạm một tội ác. Thế nên hắn muốn biết làm theo lệnh tới mức nào là phạm tội bị trừng phạt. Thằng ngu tội nghiệp!”

“Những mệnh lệnh kiểu gì?”

“Hắn không nói.”

“Hắn còn nói thêm gì khác nữa không?”

Krohn lắc đầu

“Gọi cho tôi bất kỳ lúc nào nếu anh nghĩ ra được gì.”

“Một điều nữa, thanh tra. Nếu anh tin rằng tôi sẽ mất ngủ chỉ vì để kẻ giết đồng nghiệp của anh được tha bổng thì anh nhầm đấy.”

Nhưng Harry đã đi mất rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.