Nordberg và khách sạn Continental. Ngày 9 tháng Năm năm 2000.
Nó tấn công lão già hoàn toàn không kịp phòng bị: những cơn đau nhói khiến lão nghẹt thở. Lão gập đôi người lại trên mặt đất lão đang nằm, nhét nắm tay vào miệng ngăn mình không hét lên. Lão cứ nằm như thế, cố gắng giữ mình tỉnh táo khi những đợt sóng hết sáng lại tối tràn qua người. Đôi mắt lão hết nhắm lại mở. Bầu trời đổ dồn đến trên đầu lão. Như thể thời gian đang tăng tốc: những đám mây vùn vụt phóng qua bầu trời, những vì sao tỏa sáng qua vòm trời xanh ngắt. Ngày biến thành đêm, đêm lại biến thành ngày, rồi lại ngày thành đêm, đêm thành ngày, rồi thành đêm lại. Thế rồi tất cả chấm dứt, lão ngửi thấy hương thơm của đất ẩm dưới người mình và lão biết rằng mình còn sống.
Lão vẫn giữ nguyên tư thế cho đến khi thở lại được. Mồ hôi khiến áo sơ mi của lão dính bết vào người. Lão lật sấp người lại, một lần nữa nhìn xuống ngôi nhà.
Đó là một căn nhà gỗ to thẫm màu. Lão vẫn đang nằm đây suốt từ sáng, và lão biết chỉ có một mình người vợ ở nhà. Tuy nhiên, toàn bộ các cửa sổ dưới tầng trệt và trên tầng một đều sáng đèn. Lão đã thấy chị ta đi khắp nơi bật hết toàn bộ đèn ngay sau khi trời vừa buông tối, theo đó lão suy ra rằng chị ta khiếp sợ bóng tối.
Dù vậy, lão khiếp sợ chính bản thân mình - chứ không sợ bóng tối, lão chưa từng sợ bóng tối. Lão khiếp sợ thời gian đang tăng tốc. Và cơn đau. Đó là một trải nghiệm mới mà lão vẫn chưa học được cách kiểm soát. Cũng như lão không rõ mình có kiểm soát được không. Còn thời gian? Lão cố gắng hết sức không nghĩ đến những tế bào đang phân chia, phân chia và cứ phân chia mãi.
Một vầng trằng nhợt nhạt mọc trên bầu trời. Lão xem đồng hồ đeo tay: 7 giờ 30. Chẳng bao lâu trời sẽ tối hẳn, và lão sẽ phải chờ cho đến sáng. Trong trường hợp đó, lão sẽ phải bỏ cả đêm nằm trong lán. Lão nhìn công trình mình đã dựng lên. Bao gồm hai cành cây chữ Y cắm sâu xuống đất, chừa lại nửa mét bên trên mặt đất. Giữa hai cành chữ Y này, ở chỗ chạc cây là một cành cây thông trụi lá. Sau đó lão cắt ba cành cây dài đặt xuống đất, tựa vào cành cây thông. Phía trên cùng lão phủ một lớp những cành cây vân sam dày. Thế là đã hoàn tất một kiểu mái che chở cho lão khỏi mưa, giữ lại chút hơi ấm và ngụy trang sự hiện diện của lão trước khách bộ hành nếu họ có lạc đường. Chưa mất đến nửa tiếng, lão đã tạo xong một cái mái che mưa che gió.
Lão đã tính toán rằng cái nguy cơ bị ai đó nhìn thấy từ ngoài đường, hoặc bị bất kỳ ai trong các ngôi nhà gần đó phát hiện, là không đáng kể. Phải là người có con mắt tinh tường khác thường mới nhận ra được lán trại ngoài trời giữa những thân cây to, trong khu rừng vân sam rậm rạp, từ khoảng cách gần ba trăm mét. Vì lý do an toàn, lão phủ gần như toàn bộ khe hở bằng cành cây vân sam và quấn giẻ quanh nòng khẩu súng trường để ánh mặt trời buổi chiều hạ thấp sẽ không phản chiếu ánh thép.
Lão lại xem đồng hồ đeo tay. Hắn đang ở chỗ quái nào vậy?
• • •
Bernt Brandhaug xoay chiếc cốc trong tay và lại nhìn đồng hồ đeo tay. Cô ta ở chỗ quái nào rồi?
Họ đã dàn xếp gặp nhau lúc 7 giờ 30 và bây giờ đã sắp 7 giờ 45 rồi. Ông uống cạn phần rượu còn lại, tự rót cho mình một cốc khác từ chai whisky phục vụ phòng mang lên: tên là Jameson. Thứ tốt đẹp duy nhất từng vượt khỏi biên giới Ai Len. Ông rót thêm cốc nữa. Hôm nay là một ngày chết tiệt. Các đầu mục trên tờ Dagbladet đồng nghĩa với việc chuông điện thoại không ngừng reo. Tuy nhận được sự ủng hộ khá lớn nhưng cuối cùng ông gọi lại cho tổng biên tập của Dagbladet, đồng thời là bạn cũ từ thời đại học, nói rõ lời của ông đã bị trích dẫn sai. Đổi lại ông hứa cung cấp cho họ thông tin nội bộ về sai lầm ngớ ngẩn nghiêm trọng của Bộ trưởng Ngoại giao tại cuộc họp ủy ban Tài chính châu Âu. Tổng biên tập xin thêm thời gian suy nghĩ. Nửa tiếng sau ông ta gọi lại. Có vẻ cô nàng Natasja này mới đến làm cho tờ báo, cô ta thừa nhận mình có thể đã hiểu lầm Brandhaug. Họ sẽ không đăng tin đính chính, nhưng cũng sẽ không theo đuổi vấn đề này nữa. Thực hành hạn chế thiệt hại đã thành công.
Brandhaug tợp một ngụm lớn, đảo whisky trong miệng và nếm hương thơm nồng nhưng êm ngọt xuống tận sâu trong mũi. Ông nhìn xung quanh. Ông đã ngủ ở nơi này bao nhiêu đêm rồi? Đã bao nhiêu lần ông tỉnh giấc trên chiếc giường cỡ lớn hơi mềm mại này, thấy hơi nhức đầu sau khi đã nốc quá nhiều? Đã bao nhiêu lần ông đề nghị người phụ nữ nằm cạnh mình - nếu như cô ta vẫn còn nằm ở đó - đi thang máy xuống phòng ăn sáng dưới tầng một, rồi đi xuống cầu thang tới khu tiếp tân, để trông như thể cô ta đang bước ra từ cuộc gặp gỡ bên bàn ăn sáng, chứ không phải từ các phòng ngủ. Chỉ là cẩn thận thôi.
Ông tự rót cho mình cốc nữa.
Với Rakel thì sẽ khác. Ông sẽ không đuổi cô xuống phòng ăn sáng.
Có tiếng gõ nhẹ lên cửa. Ông đứng dậy, nhìn lại lần cuối tấm trải giường dành riêng có màu vàng và vàng nhũ, cảm thấy hơi trào dâng nỗi sợ hãi. Nhưng ông nhanh chóng gạt sang bên, bước bốn sải chân tới cửa. Ông kiểm lại mình trước gương, đẩy lưỡi qua hàm rằng trắng bóc. Ông thấm nước bọt lên ngón tay rà dọc theo hai lông mày rồi mở cửa.
Cô đang tựa người vào tường, chiếc áo khoác không cài cúc. Bên trong áo khoác cô đang mặc chiếc váy len màu đỏ. Ông đã đề nghị cô mặc cái gì đó màu đỏ. Mí mắt cô nặng nề và cô ném sang ông một nụ cười gượng. Brandhaug ngạc nhiên - ông chưa từng thấy dung mạo của cô như thế này. Chắc hẳn cô đã uống rượu hoặc dùng loại thuốc nào đó rồi - đôi mắt cô dò xét ông một cách lạnh nhạt. Ông không thể nhận ra giọng cô khi cô lẩm bẩm rời rạc điều gì đó về việc không tìm ra chỗ này. Ông nắm lấy cánh tay cô nhưng cô vùng ra. Ông bèn dẫn cô vào phòng, đặt nhẹ tay lên eo lưng cô. Rakel ngồi phịch xuống sofa.
“Uống gì nhé?” Ông hỏi.
“Vâng, làm ơn,” cô nói, giọng nói của cô líu nhíu. “Hay ông muốn tôi thoát y ngay bây giờ hơn?”
Brandhaug rót cho cô một ly mà không trả lời. Ông biết cô đang chơi trò gì. Nhưng nếu cô nghĩ mình có thể làm hỏng khoái cảm của ông bằng cách biến mình thành món hàng nhơ nhuốc thì cô đã nhầm. Được thôi, có thể ông sẽ thích hơn nếu cô chọn vai diễn là mục tiêu trong các cuộc chinh phục của ông ở Bộ Ngoại giao - cô gái ngây thơ ngã gục trước sự quyến rũ không thể cưỡng lại, vẻ gợi tình nam tính đầy tự tin của sếp.
Nhưng điều quan trọng nhất đó là cô quy hàng trước những khao khát của ông. Ông đã quá già không còn tin vào những động cơ lãng mạn của con người. Điều duy nhất ngăn cách họ đó là thứ cả hai cùng theo đuổi: quyền lực, sự nghiệp hoặc quyền nuôi dưỡng con trai.
Ông chẳng bao giờ lấy làm phiền khi phụ nữ bị lóa mắt trước vị thế người đứng đầu của ông. Suy cho cùng, đến chính ông cũng thế. Ông là Bernt Brandhaug, Thứ trưởng Bộ Ngoại giao. Vì Chúa, ông đã dành cả cuộc đời mình để lên được chức Thứ trưởng. Nếu Rakel muốn tự làm cho mình mụ mẫm và dâng hiến mình như một con điếm, điều đó cũng không thay đổi được những sự thật đó.
“Tôi xin lỗi, nhưng tôi phải có được em,” ông nói, thả hai viên đá vào ly của cô. “Khi em dần biết tôi, em sẽ hiểu tất cả những chuyện này hơn. Nhưng dù sao hãy cho phép tôi tặng em bài học đầu tiên, một ý tưởng về điều kích thích tôi!”
Ông trao ly rượu cho cô.
“Một số kẻ luồn cúi bò qua cuộc sống này, mũi họ cắm xuống đất, và tự hài lòng với những mảnh vụn. Phần còn lại chúng ta đứng thẳng trên hai chân, bước đến bên bàn và đoạt lấy những vị trí xứng đáng thuộc về mình. Chúng ta thuộc về thiểu số vì lối sống của chúng ta đòi hỏi chúng ta đôi khi phải tàn nhẫn, và sự tàn nhẫn này đòi hỏi phải có sức mạnh. Chúng ta phải tự giải thoát mình khỏi môi trường giáo dục theo chủ nghĩa bình quân, dân chủ xã hội của mình. Nếu phải lựa chọn giữa việc đứng thẳng và luồn cúi, tôi thà chọn cách cắt đứt với lối răn dạy đạo đức thiển cận không đủ sức đặt những hành động của cá nhân trong bối cảnh. Và trong thâm tâm, tôi tin tưởng rằng rồi em sẽ tôn trọng tôi về điều đó.”
Cô không đáp; chỉ uống rượu.
“Hole không hề gây cho ông bất kỳ đe dọa nào!” cô nói.
“Anh ấy và tôi chỉ là bạn bè tốt.”
“Tôi nghĩ em đang nói dối!” ông nói, miễn cưỡng rót đầy chiếc ly cô đưa ra. “Và tôi phải có được em cho chính mình. Đừng hiểu nhầm tôi. Khi tôi ra điều kiện rằng em phải cắt đứt ngay lập tức tất cả liên hệ với Hole, nó chẳng liên quan gì đến sự ghen tuông mà liên quan nhiều hơn đến nguyên tắc về sự thuần khiết. Tuy nhiên, một vài tuần ở Thụy Điển, hoặc bất kỳ đâu Meirik cử hắn ta đến, sẽ chẳng có hại gì cho hắn đâu.”
Brandhaug cười lặng lẽ.
“Tại sao em lại nhìn tôi như thế, Rakel? Chẳng phải tôi như vua David còn Hole… nhắc lại xem tên hắn ta là gì ấy nhỉ, cái tên mà vua David sai các tướng của mình tống hắn ra tiền tuyến ấy?”
“Uriah,” cô lẩm bẩm.
“Chính xác. Hắn chết, đúng không?”
“Nếu không thì đã chẳng thành chuyện!” cô nói trong ly rượu của mình.
“Tốt. Nhưng sẽ chẳng ai chết ở đây hết. Và nếu tôi không nhớ nhầm nhiều, vua David và Bathsheba đã sống khá hạnh phúc trọn đời, phải không?”
Brandhaug đến ngồi kế bên cô trên sofa, ngón tay ông nâng cằm cô lên.
“Nói cho tôi nghe, Rakel, làm sao mà em biết được nhiều truyện trong Kinh Thánh thế?”
“Được nuôi dạy tốt mà,” cô đáp, giằng đi rồi kéo váy qua đầu.
Ông nuốt khan khi nhìn cô chằm chằm. Cô thật hấp dẫn. Cô đang mặc đồ lót màu trắng. Ông đã yêu cầu cụ thể cô phải mặc đồ lót màu trắng. Nó làm tỏa sáng sắc vàng trên làn da cô. Nhìn cô không ai có thể nói rằng cô đã sinh con. Nhưng sự thật cô đã sinh con, sự thật cô có khả năng sinh sản rõ ràng, và sự thật là cô nuôi dưỡng một đứa trẻ bằng bầu sữa của mình, khiến cô còn hấp dẫn hơn nữa trong mắt Bernt Brandhaug. Cô thật hoàn hảo.
“Chúng ta không việc gì phải vội!” ông nói, đặt một bàn tay lên đầu gối cô. Khuôn mặt cô không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, nhưng ông cảm thấy cô nao núng.
“Cứ việc làm gì ông thích!” cô nói, nhún vai.
“Em có muốn xem lá thư trước không?”
Ông hất đầu về phía chiếc phong bì màu nâu được rập nổi con dấu của đại sứ quán Nga, ở giữa bàn. Lá thư ngắn của đại sứ Vladimir Aleksandrov gửi cho Rakel Fauke thông báo rằng giới chức Nga đề nghị cô không cần phải để ý tới những lệnh triệu tập đến phiên tòa xử quyền nuôi con trước đó. Toàn bộ vấn đề sẽ được trì hoãn vô thời hạn do còn quá nhiều vụ án đang bị tồn đọng của các tòa án. Làm được việc này chẳng dễ dàng gì. Brandhaug đã buộc phải nhắc nhở đại sứ Nga về vài ân huệ mà ông ta còn nợ ông. Đó là chưa kể còn ngỏ lời có thêm bao nhiêu ân huệ nữa. Hai ân huệ này chạm gần sát những giới hạn được phép đối với người đứng đầu Bộ Ngoại giao Na Uy.
“Tôi tin ông,” cô đáp. “Chúng ta có thể làm cho xong chuyện này được không?”
Cô gần như không chớp mắt khi lòng bàn tay ông chạm vào má cô. Nhưng đầu cô lắc lư như thể gắn vào một con búp bê bằng giẻ.
Brandhaug xoa nhẹ bàn tay trên má cô, trong khi trầm ngâm chiêm ngưỡng cô.
“Em không hề ngu đâu, Rakel,” ông nói. “Thế nên tôi cho rằng em biết đây chỉ là sự dàn xếp tạm thời. Phải đợi sáu tháng rồi vụ án mới hết hiệu lực pháp lý. Một lệnh triệu tập mới có thể sẽ đến vào bất kỳ lúc nào; chỉ cần một cuộc điện thoại của tôi thôi.”
Cô nhìn ông trừng trừng, cuối cùng ông đã nhận thấy dấu hiệu. Sự sống hồi sinh trong con mắt đã chết của cô.
“Tôi nghĩ một lời xin lỗi sẽ không phải là không đúng chỗ đâu,” ông nói. Ngực cô phập phồng, cánh mũi cô run run. Đôi mắt cô từ từ đầy nước mắt.
“Thế nào?” ông hỏi.
“Xin lỗi.” Giọng cô gần như không thể nghe thấy.
“Em sẽ phải nói lớn lên.”
Brandhaug cười tươi.
“Kìa, kìa, Rakel.” Ông lau khô giọt nước mắt trên má cô.
“Chuyện này sẽ ổn thôi mà. Em chỉ cần tìm hiểu tôi thôi. Tôi muốn chúng ta là bạn. Em hiểu không, Rakel?”
Cô gật đầu.
“Chắc không?”
Cô sụt sịt rồi lại gật đầu.
“Tuyệt hảo.”
Ông đứng dậy, cởi khóa thắt lưng.
• • •
Đêm nay là một đêm lạnh bất thường, lão già đã phải chui vào trong túi ngủ. Dù lão đang nằm trên lớp cành cây vân sam dày, cái lạnh từ dưới đất vẫn thấm vào cơ thể lão. Hai chân lão trở nên cứng ngắc, cứ chốc chốc lão lại phải trở mình sang hai bên để phần thân trên khỏi rơi vào tình trạng mất cảm giác.
Các cửa sổ trong nhà vẫn sáng đèn. Nhưng giờ đây bên ngoài tối đến mức lão không còn thấy gì nhiều qua ống ngắm súng trường. Tuy nhiên, tình hình này vẫn chưa phải vô vọng. Nếu người đàn ông trở về nhà tối nay, ngọn đèn bên ngoài trên lối vào ga ra, nhìn thẳng ra rừng, sẽ bật sáng. Lão già nhìn qua ống ngắm. Dù đèn không tỏa ra nhiều ánh sáng, sắc màu trên cánh cửa ga ra vẫn đủ rực rỡ để hắn ta in hình rõ lên đó.
Lão già chuyển sang nằm ngửa. Ở đây yên tĩnh thật; lão sẽ nghe được tiếng xe đang đến. Miễn là lão không ngủ quên. Từng cơn đau dạ dày đã khiến lão kiệt sức, nhưng lão không thể ngủ. Trước kia lão chưa bao giờ ngủ khi làm nhiệm vụ. Chưa bao giờ. Lão có thể cảm thấy sự hận thù và cố gắng dùng nó làm ấm người. Sự hận thù này khác. Nó không giống sự hận thù đã cháy thành ngọn lửa nhỏ, bền bỉ suốt nhiều năm, thiêu rụi và phát quang vùng cây tầng thấp những suy nghĩ tủn mủn, tạo ra một góc nhìn cho phép lão nhìn nhận mọi thứ rõ hơn. Sự hận thù mới này bùng cháy dữ dội đến mức lão không rõ lão đang kiểm soát nó, hay nó đang chế ngự lão. Lão biết mình không được phép để bản thân bị kéo theo nó; lão phải giữ được bình tĩnh.
Lão ngước nhìn lên bầu trời đầy sao giữa đám cây vân sam trên đầu. Tĩnh lặng quá. Tĩnh lặng và giá lạnh. Lão sắp chết rồi. Tất cả bọn chúng cũng sắp chết rồi. Đó là một ý nghĩ tốt; lão cố gắng lưu giữ nó trong tâm trí. Rồi lão nhắm mắt lại.
• • •
Brandhaug nhìn chằm chằm ngọn chúc đài trên trần nhà. Một vệt sáng xanh từ chiếc biển quảng cáo Blaupunkt bên ngoài phản chiếu trong những hình lăng trụ. Tĩnh lặng quá. Giá lạnh quá.
“Giờ em về được rồi,” ông nói.
Ông không nhìn cô, mà chỉ nghe tiếng chăn lông vũ gập lại, cảm thấy giường nhún lên. Tiếp theo là tiếng quần áo mặc lên người. Cô chẳng nói lời nào. Chẳng nói gì khi ông chạm vào cô, chẳng nói gì khi ông ra lệnh cho cô phải vuốt ve ông. Cô nằm đó, với đôi mắt đen to, mở lớn. Đen ngòm vì khiếp sợ. Hoặc căm thù. Chính đó là thứ khiến ông khó chịu đến nỗi đã không…
Ban đầu ông đã tảng lờ nó đi. Ông đã đợi chờ cảm xúc. Nghĩ về những người phụ nữ khác đã chăn gối cùng ông, lúc nào chuyện đó cũng hiệu quả. Nhưng rồi cảm xúc không đến và một lúc sau ông đề nghị cô đừng chạm vào ông nữa. Cô không được phép làm nhục ông như thế vì bất kỳ lý do gì.
Cô tuân lệnh như một con robot. Lo sao tuân thủ thỏa thuận phần mình, không hơn, không kém. Còn những sáu tháng nữa vụ giành quyền nuôi dưỡng Oleg mới hết hiệu lực pháp lý. Ông còn khối thời gian. Chẳng việc gì phải thúc ép cô quá; sẽ còn những ngày khác, vẫn còn những đêm khác.
Ông đã quay về điểm khởi đầu, nhưng rõ ràng lẽ ra ông không nên uống rượu. Rượu làm ông tê liệt, khiến ông không đáp lại những âu yếm của cô và của chính ông.
Ông ra lệnh cho cô vào bồn tắm rồi đi lấy rượu cho cả hai. Nước nóng, xà phòng. Ông đọc những đoạn độc thoại dài dằng dặc rằng cô xinh đẹp như thế nào. Cô chẳng nói gì cả. Quá câm lặng. Quá lạnh lùng. Đến cuối cùng nước đã lạnh ngắt, ông lau khô người cho cô và dìu cô vào giường lại. Làn da cô sau đó trở nên giòn và khô. Cô bắt đầu run rẩy và ông cảm thấy cô đang bắt đầu có phản ứng. Cuối cùng cũng đến. Bàn tay ông di chuyển xuống dưới, xuống dưới nữa. Rồi ông lại nhìn thấy đôi mắt cô. To, đen ngòm, như chết. Ánh mắt cô chú mục vào một điểm trên trần nhà. Điều kỳ diệu một lần nữa tan biến. Ông thấy muốn đánh đập cô, vã sự sống vào đôi mắt vô hồn kia. Muốn đánh bằng bàn tay ông, muốn nhìn thấy làn da ấy sáng bừng lên, trở nên nóng giãy và đỏ rực.
Ông nghe thấy tiếng cô lấy lá thư trên bàn, mở khóa túi xách.
“Lần tới chúng ta sẽ phải uống ít rượu thôi,” ông nói. “Cả em cũng phải vậy.”
Cô không đáp.
“Tuần sau nhé, Rakel. Cũng chỗ này, cũng giờ này. Em sẽ không quên, đúng không?”
“Sao tôi quên được?” cô đáp. Cánh cửa khép lại, cô đã đi rồi.
Ông ngồi dậy, tự làm cho mình đồ uống khác. Jameson pha nước, thứ tốt đẹp duy nhất… Ông chậm rãi uống, ngả mình xuống giường.
Chẳng bao lâu đã nửa đêm. Ông nhắm mắt lại, nhưng giấc ngủ không đến. Từ căn phòng bên cạnh ông nghe thấy ai đó bật truyền hình trả tiền. Nếu đó là truyền hình trả tiền, thì chính là nó. Những tiếng rên rỉ nghe khá giống thật. Một tiếng còi hụ của xe cảnh sát xé tan màn đêm. Chó chết! Ông hết quay bên này lại quay bên kia. Cái giường mềm mại này lúc nào cũng khiến lưng ông ê ẩm. Ông luôn thấy khó khăn khi ngủ ở đây, không chỉ vì cái giường. Căn phòng màu vàng đã và sẽ luôn luôn là một phòng khách sạn, một nơi chốn xa lạ.
Một cuộc họp tại Larvik, ông bảo với vợ mình thế. Và như thường lệ, khi bà hỏi thì ông chẳng thể nhớ được tên khách sạn họ đang ở lúc này. Có phải Rica không nhỉ? Nếu cuộc họp kết thúc muộn, ông sẽ gọi điện về, ông bảo thế. Nhưng em nên biết những bữa ăn khuya này là thế nào mà, em yêu.
Mà bà ấy có gì để phàn nàn. Ông đã mang lại cho bà một cuộc sống hơn tất cả những gì bà từng mong so với gia cảnh của bà. Nhờ có ông, bà được đi du lịch vòng quanh thế giới, sống trong những căn nhà riêng của đại sứ quán xa hoa, lộng lẫy đủ kẻ hầu người hạ ở một số thành phố đẹp nhất thế giới, học ngoại ngữ và gặp gỡ những người thú vị. Cả đời bà chưa từng phải động tay vào một việc gì. Bà sẽ làm gì nếu bị bỏ lại một mình, khi mà chưa bao giờ đi làm? Ông chính là cơ sở cho sự tồn tại của bà, gia đình của bà, nói ngắn gọn là của mọi thứ bà có. Không, ông chẳng buồn bận tâm đến việc Elsa có thể hoặc không thể nghĩ gì.
Tuy nhiên, trong lúc này ông lại đang nghĩ đến bà. Lẽ ra ông nên có mặt ở đó, cùng bà. Một tấm thân quen thuộc, nóng ấm áp vào lưng ông, đôi cánh tay quàng quanh người ông. Phải, một sự ấm áp nhỏ bé sau tất cả những băng giá này.
Ông lại nhìn đồng hồ đeo tay. Ông có thể nói rằng bữa tối đã kết thúc sớm và ông quyết định lái xe về nhà. Không chỉ vậy, bà sẽ thấy hạnh phúc. Chắc chắn bà ghét phải ở một mình cả buổi tối trong căn nhà rộng lớn ấy.
Ông nằm đó, lắng nghe những âm thanh vọng sang từ căn phòng bên cạnh.
Rồi ông ngồi dậy, nhanh chóng mặc lại quần áo.
• • •
Lão già không còn già nữa. Và lão đang khiêu vũ. Đó là một điệu vanxơ chậm, má cô gần kề bên cổ lão. Họ đã khiêu vũ được rất lâu rồi, mình họ đẫm mồ hôi và làn da cô nóng bỏng đến mức bốc cháy trên làn da lão. Lão có thể cảm thấy cô mỉm cười. Lão muốn tiếp tục khiêu vũ như thế này. Lão muốn cứ tiếp tục ôm cô cho đến khi cả tòa nhà này cháy rụi, cho đến khi thời gian ngừng trôi, cho đến khi họ mở mắt và thấy họ đã cùng nhau đến một nơi khác.
Cô thì thầm điều gì đó, nhưng tiếng nhạc quá ầm ĩ.
“Cái gì?” lão hỏi, cúi đầu xuống. Đôi môi cô kề sát tai lão.
“Anh phải thức dậy đi,” cô đáp.
Lão mở choàng mắt. Mắt lão chớp chớp trong bóng tối trước khi thấy hơi thở của lão đông cứng và trắng xóa chờn vờn trước mặt. Lão trở người, thốt tiếng rên rỉ khẽ và cố gắng rút hai cánh tay dưới người ra. Chính tiếng động ở cửa ga ra đã đánh thức lão. Lão nghe thấy tiếng xe rồ máy, vừa kịp thấy chiếc Volvo màu xanh đang bị cái ga ra tối om kia nuốt chửng. Cánh tay phải của lão đã tê dại rồi. Trong vài giây nữa, người đàn ông này sẽ lại xuất hiện, đứng dưới ánh đèn, đóng cửa ga ra và rồi… như thế sẽ là quá muộn.
Lão già tuyệt vọng loay loay mở khóa kéo trên chiếc túi ngủ, rút được cánh tay trái ra ngoài. Adrenalin đang chạy giần giật qua các mạch máu của lão, nhưng giấc ngủ vẫn không chịu buông tha. Nó giống như một lớp vải len đang làm nghẹt hết tất cả các âm thanh và không cho lão nhìn được rõ ràng nữa. Lão nghe thấy tiếng cánh cửa xe đang đóng lại.
Bây giờ cả hai cánh tay lão đã thò ra khỏi túi ngủ, thật may mắn bầu trời đầy sao cho lão đủ ánh sáng để định vị súng trường, đưa súng vào vị trí. Nhanh lên, nhanh lên nào! Lão tì má vào báng súng trường lạnh ngắt. Lão nheo mắt nhìn qua kính ngắm. Chớp mắt, chẳng nhìn thấy gì hết cả. Ngón tay lão run run lấy đi mảnh vải lão đã quấn quanh kính ngắm để sương giá khỏi bám vào. Rồi đấy! Tì má vào báng súng lần nữa. Giờ thì sao? Ga ra khuất tầm nhìn rồi, hẳn lão đã bỏ ống ngắm cự li ra. Lão nghe thấy tiếng cửa ga ra đóng sầm lại. Lão vặn ống ngắm cự li và người đàn ông dưới kia lọt vào tầm ngắm. Hắn ta có dáng người cao, đôi vai rộng, đang mặc chiếc áo khoác len và đứng quay lưng lại phía lão. Lão già chớp chớp mắt. Giấc mơ vẫn lơ lửng như lớp sương mù mỏng tang trước mắt lão.
Lão muốn chờ đến khi người đàn ông quay lưng lại, cho đến khi lão có thể khẳng định chắc chắn mình chọn đúng người. Ngón tay lão co quanh cò súng, thận trọng nhấn xuống. Dùng thứ vũ khí lão đã tập luyện suốt mấy năm trời hẳn dễ dàng hơn nhiều, khi áp lực cò súng đã nằm trong máu của lão, mọi cử động đều tự động. Lão tập trung vào thở. Giết một ai đó không khó. Không hề khó nếu bạn đã tập làm thế. Khi mở đầu Chiến tranh Gettysburg năm 1863, hai nhóm trung đội mới tuyển mộ đã đứng cách nhau năm mươi mét, nổ súng bắn vào nhau hết loạt này đến loạt khác mà chẳng ai trúng đạn - không phải vì họ là những tay súng quá tồi mà vì họ đều nhắm lên trên đầu đối phương. Đơn giản là họ không dám vượt qua cái ngưỡng giết chết một người khác. Nhưng chỉ cần ta đã làm thế một lần…
Người đàn ông đứng trước ga ra quay người lại. Dường như hắn ta đang nhìn thẳng về phía lão già. Chính là hắn, không còn nghi ngờ gì nữa. Phần thân trên của hắn gần như lấp kín cả kính ngắm súng trường. Lớp sương mù trong đầu lão già đang bắt đầu tan đi. Lão nín thở, chậm rãi và bình tĩnh tăng áp lực lên cò súng. Phát súng đầu tiên phải trúng đích vì ngoài vòng ánh sáng cạnh ga ra, xung quanh chìm trong màn đêm tối như mực. Thời gian đông cứng. Bernt Brandhaug là một người đã chết. Não bộ lão già giờ đã hoàn toàn minh mẫn.
Đó là lý do tại sao cái cảm giác lão đã làm điều gì sai đến một phần nghìn giây trước khi lão biết nó là gì. Cò súng không nhúc nhích. Lão già nhấn mạnh hơn, nhưng cò súng vẫn không nhúc nhích. Chốt an toàn. Lão già biết là đã quá muộn. Lão đưa ngón cái tìm thấy chốt an toàn, bật mở nó. Rồi lão nhìn chằm chằm qua ống ngắm vào vùng ánh sáng hình nón trống trải.
Brandhaug đã biến mất, hắn ta đang bước về phía cửa trước ở phía bên kia ngôi nhà, nhìn thẳng ra con đường.
Lão già chớp mắt. Trái tim lão đang đập bên trong lồng ngực như tiếng búa. Lão để không khí thoát ra khỏi hai lá phổi đang nhức nhối. Lão đã ngủ thiếp đi. Lão lại chớp mắt. Giờ đây mọi thứ xung quanh lão như đang bơi trong một làn sương mù.
Lão đã thất bại. Tay nắm chặt, lão đấm thình thịch xuống mặt đất. Phải đến khi giọt lệ nóng hổi đầu tiên rớt xuống mu bàn tay, lão mới biết mình đang khóc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]