Chương trước
Chương sau
Fredrikstad đến Halden.
Ngày 9 tháng Năm năm 2000.


Chuyến tàu hỏa chỉ mới kín chưa đầy nửa số ghế nên Harry tìm được một chỗ ngồi gần cửa sổ.

Cô bé ngồi ngay sau lưng anh tháo tai nghe khỏi chiếc Walkman, nên anh nhận ra giọng ca sĩ nhưng không nghe thấy tiếng nhạc cụ nào. Chuyên gia vô tuyến điện mà họ sử dụng tại Sydney đã giải thích cho Harry rằng ở những âm lượng thấp tai người sẽ khuếch đại các tần số của giọng người.

Hary nghĩ cũng có đôi chút an ủi khi mà điều cuối cùng ta nghe thấy trước khi mọi thứ rơi vào thinh lặng lại chính là tiếng nói con người.

Những vệt mưa run rẩy len lỏi qua các ô cửa sổ toa tàu. Harry nhìn chăm chú ra những cánh đồng bằng phẳng, ướt đẫm, những sợi dây cáp điện trồi lên trũng xuống giữa các cột điện dọc đường đi.

Trên sân ga tại Fredrikstad, một ban nhạc Janizary đang chơi. Người soát vé trên tàu giải thích với anh rằng họ đang tập luyện cho ngày Quốc khánh 17 tháng Năm.

“Thứ Ba nào cũng thế, cứ vào dịp này trong năm!” ông ta nói. “Trưởng ban nhạc nghĩ rằng các buổi trình diễn thử sẽ thực tế hơn nhiều, nếu có nhiều người xem xung quanh.”

Harry đã ném ít quần áo vào một túi xách. Căn hộ tại Klippan đáng lẽ phải đơn sơ nhưng lại được bày biện đầy đủ. Có một máy vô tuyến, máy stereo, thậm chí cả vài cuốn sách.

“Có cuốn Mein Kampf(40) và mấy cuốn kiểu ấy,” Meiriek đã nói vậy, kèm nụ cười toe toét. Anh vẫn chưa gọi cho Rakel. Cho dù anh cần được nghe giọng nói của cô. Giọng người cuối cùng.

“Ga kế tiếp là Halden,” tiếng lạo xạo giọng mũi vẳng đến từ chiếc loa, bị ngắt quãng bởi âm thanh lạc điệu, inh ỏi của phanh tàu.

Ngón tay Harry quẹt ngang cửa sổ khi anh tung tẩy câu nói này trong đầu. Một âm thanh lạc điệu, inh ỏi. Một âm thanh lạc điệu, inh ỏi. Một âm thanh lạc điệu…

Một âm thanh không thể lạc điệu được, anh nghĩ. Một âm thanh chỉ lạc điệu khi nào được đặt bên cạnh những âm thanh khác. Ngay cả Ellen, người sành nhạc nhất mà anh biết, cũng cần vài phút, một vài âm thanh, để nghe ra tiếng nhạc. Ngay cả cô ấy cũng không thể chắc chắn tuyệt đối mà nói rằng một âm thanh nào đó mà cô tóm được vào một thời điểm riêng lẻ cụ thể là lạc điệu. Đó là một sai lầm, một lời dối trá.

Nhưng âm thanh này vẫn vang trong tai anh, ở âm vực cao và lạc điệu đến ghê người. Anh đang đến Klippan để khoanh vùng kẻ có khả năng gửi bản fax chỉ mới khuấy lên vài tít báo. Anh đã đọc khắp các tờ báo ngày hôm nay, nhưng rõ ràng họ đã quên câu chuyện về những lá thư đe dọa họ làm rùm beng chỉ mới bốn ngày trước. Thay vào đó, tờ Dagbladet viết về chuyện vận động viên trượt tuyết Lasse Kjus căm ghét Na Uy, và chuyện Bernt Brandhaug, Thứ trưởng Bộ Ngoại giao, nếu câu trích dẫn là chính xác, đã nói rằng những kẻ phản bội nên bị tuyên án tử hình.

Còn một âm thanh lạc điệu khác nữa. Nhưng có lẽ vì anh muốn như thế. Khi Rakel rời khỏi nhà hàng, biểu hiện trong ánh mắt cô ấy, gần như là một sự bày tỏ tình yêu trước khi cô cắt ngang, bỏ mặc anh rơi tự do với một hóa đơn tám trăm krone mà cô đã huênh hoang là mình sẽ trả. Chẳng có ý nghĩa gì cả. Hay là có nhỉ? Rakel đã đến căn hộ của Harry. Thấy anh uống rượu, nghe anh nói chuyện với cô trong nước mắt về người đồng nghiệp đã chết anh quen mới gần hai năm như thể cô là người duy nhất có quan hệ thân thiết với anh. Đáng thương. Con người nên được tránh bị lột trần ra trước mắt nhau như thế. Vậy tại sao ngay lúc đó cô không bỏ về? Tại sao cô không tự nhủ rằng người này rắc rối quá sức cô liệu nổi?

Như thường lệ, anh lại tìm nơi trốn tránh trong công việc khi cuộc sống riêng tư biến thành một gánh nặng quá lớn. Anh đã đọc đâu đó rằng chuyện ấy là điển hình đối với một kiểu đàn ông nhất định. Có lẽ đây là lý do tại sao anh dùng ngày nghỉ cuối tuần nấu nhừ các kiểu âm mưu và kịch bản kết hợp tất cả các yếu tố - khẩu súng trường Mãrklin, vụ sát hại Ellen, vụ án mạng Hallgrim Dale - vào một nồi để rồi khuấy lên thành một bát canh bốc mùi. Chuyện này cũng đáng thương hại.

Một mắt anh lướt qua trang báo trải rộng trước mặt trên chiếc bàn gấp, chú mục vào bức ảnh người đứng đầu Văn phòng Đối ngoại. Gương mặt đó có gì quen quen.

Anh đưa tay lên xoa cằm. Bằng kinh nghiệm, anh biết não bộ thường đưa ra những liên tưởng riêng, khi cuộc điều tra sa vào lối mòn. Và cuộc điều tra về khẩu súng trường là một chương đã khép lại. Meirik đã nói rõ ràng - ông ta không xem đó là một vụ án. Meirik muốn anh viết báo cáo về bọn Quốc xã mới, làm công tác ngầm trà trộn vào đám thanh niên lang thang, lêu lổng ở Thụy Điển. Mẹ kiếp ông ta!

“… sân ga nằm bên tay phải!”

Nếu anh cứ xuống tàu thì sao nhỉ? Điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là gì? Chừng nào Bộ Ngoại giao và POT còn thấy sợ vụ nổ súng tại buồng soát vé bị rò rỉ thì chừng đó Meirik không thể đá đít anh. Và liên quan đến Rakel thì… liên quan đến Rakel thì, anh không biết nữa.

Đoàn tàu dừng lại với một tiếng rên rỉ cuối cùng, toa tàu rơi vào im lặng. Bên ngoài hành lang, những cánh cửa đóng sầm lại. Harry vẫn ngồi tại chỗ. Anh nghe được bài hát từ chiếc Walkman rõ ràng hơn. Đó là một ca khúc anh đã nghe nhiều lần rồi, anh chỉ không nhớ được là nghe ở đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.