Tầng 1, khách sạn Continental.
Ngày 1 tháng Ba năm 2000.
“Chúng ta có thể gặp nhau thế này thì quý quá,” Bernt Brandhaug nói, nâng ly rượu.
Họ cùng nâng ly, Aud Hilde mỉm cười với ông Thứ trưởng Ngoại giao.
“Mà không chỉ vì việc công,” ông nói, nhìn vào mắt cô cho đến khi cô cụp mắt xuống. Brandhaug dò xét cô. Cô không hẳn là hấp dẫn, nét của cô hơi quá thô không thể coi là hấp dẫn được và dứt khoát là cô tròn trĩnh, nhưng cô có cái vẻ quyến rũ, khêu gợi và cô là một nàng mập trẻ trung.
Sáng nay cô đã gọi cho ông từ văn phòng tham mưu nói rằng họ cần lời khuyên của ông về một vụ bất thường, nhưng cô chưa kịp nói gì ông đã đề nghị cô lên văn phòng mình. Khi cô đến nơi ông đã lập tức quyết định rằng ông không có thời gian và họ có thể thảo luận chuyện đó vào bữa ăn sau giờ làm.
“Công chức chúng ta cũng nên có thêm vài đặc quyền,” ông đã nói vậy. Cô cho rằng ông muốn nói về bữa ăn.
Đến giờ mọi thứ đã tiến triển tốt. Trưởng phục vụ đã dành cho họ bàn ăn thường lệ của Brandhaug, và như ông biết, trong phòng chẳng có ai ông quen.
“Vâng, ngày hôm qua chúng tôi gặp phải vụ lạ lùng này,” cô nói, để phục vụ trải khăn ăn trên lòng cô. “Có một ông già đến chỗ chúng tôi cứ khăng khăng cho rằng chúng ta nợ tiền ông ta. Tức là Văn phòng Ngoại giao. Ông ta nói là gần hai triệu krone, nhắc đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chim-co-do/2488014/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.