Buông tách trà tinh xảo, nàng giương mắt nhìn hai người.
"Nếu Doãn nhị thiếu gia đặc biệt chặn đường ta, nhất quyết mời ta tới đây, tự nhiên sẽ chủ động nói, ta cần gì phải hỏi?" Nàng đùa cợt cười khẽ.
"Được rồi, chúng ta sẽ nói thẳng." Doãn Thức Hoa gật đầu. "Về nợ nần của Đàm gia, chúng ta có thể một bút xóa bỏ."
Nghe vậy, Đàm Chiêu Quân nhịn không được bật cười.
"Có cái gì buồn cười?!" Doãn Thức Kiêu cuối cùng mở miệng, giọng điệu mang vẻ không kiên nhẫn, ánh mắt lại thể hiện sự phiền chán.
Nàng nhíu mày. Nghe đến đây, nàng xác định trăm phần trăm, Doãn Thức Kiêu hoàn toàn không có ý với nàng, thậm chí rất có thành kiến với nàng, một khi đã như vậy, vì sao Doãn trang chủ lại muốn nàng gả cho hắn?
Huynh đệ bọn họ có ân oán sao? Mà nàng lại bị cuốn vào tranh chấp giữa huynh đệ bọn họ sao?
Như vậy...... việc này càng không thể giải thích được nghi vấn "Tại sao là nàng".
"Thức Kiêu, để huynh nói." Doãn Thức Hoa đột nhiên đặt tay lên vai đệ đệ mình trầm giọng trấn an, nhất quyết ngăn không cho hắn nói tiếp.
Doãn Thức Kiêu trừng liếc nàng một cái, nhưng cũng nghe lời im lặng, không nói nữa.
"Đàm cô nương vì sao lại cười?" Doãn Thức Hoa khách khí hỏi.
"Ta cười là vì cái câu Doãn nhị thiếu gia mới vừa nói kia, trước đó ta đã được nghe từ miệng đại ca các ngươi, không sai một chữ." Đàm Chiêu Quân cũng không giấu diếm, kỳ thật nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-quan-san-chong/2230869/chuong-2-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.