Editor: Sn
"Như thế không ổn lắm?" Chiêu Phàm vẫn bưng bát, "Bây giờ chân tôi bị què, làm gì cũng không tiện, ở nhà anh chắc chắn sẽ thường xuyên làm phiền anh."
"Chính vì chân em bị què nên mới phải ở nhà tôi." Lần này Nghiêm Khiếu không chiều theo Chiêu Phàm như trước, vẻ mặt nghiêm túc, có chút khí thế nói một không hai, "Bác sĩ nói sau khi xuất viện em cũng phải nghỉ dưỡng, giường bệnh ở viện căng thẳng, vài ngày nữa sẽ cho em xuất viện, đến lúc đó em không tiện hoạt động, ở ký túc xá làm sao mà ở được?"
Chiêu Phàm suy nghĩ một lát, "Ban ngày tôi ở chỗ anh, tối..."
Nghiêm Khiếu cắt ngang lời cậu, "Tối về ký túc xá? Cái này mới là phiền toái cho tôi."
Chiêu Phàm chớp mắt.
"Tối tôi đưa em về, sáng lại đi đón em. Em nghĩ xem, như vậy có phiền phức không?" Nghiêm Khiếu kiên nhẫn giải thích.
Chiêu Phàm vội lắc đầu:"Tôi có thể tự đi mà."
"Tôi không yên tâm." " Sắc mặt Nghiêm Khiếu trầm xuống, "Con đường đó không có đèn đỏ đèn xanh, nếu em nhất quyết ở ký túc xá, vậy thì cứ ở trong ký túc xá, tôi sẽ mang cơm cho em ba lần mỗi ngày."
"Không được!"
"Vậy thì vẫn là về nhà tôi ở đi. Tất nhiên ở cũng không phải miễn phí, tiền nhà, tiền điện nước mạng internet chúng ta chia đều, tiền ăn em cũng phải đưa cho tôi."
Chiêu Phàm cúi đầu, lòng cảm thấy bồi hồi.
Cậu hiểu rõ, Nghiêm Khiếu lo lắng cậu ở ký túc xá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-nguoi-phien/3486217/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.