"Phàm ca, máy tính cấu hình cao như vậy mà anh lấy đi lướt diễn đàn, quá lãng phí tài nguyên luôn á chớ?" Lúc đổi ca, Trương Tịch, người chuyên phụ trách thổi lông, từ dưới lầu đi lên, ăn vạ trước máy tính không chịu đi, "Em chỉ chơi mười lăm phút hoi, chút hồi lão Lý lại giục rồi. Anh làm ơn làm phước cho đứa em trai này qua cơn nghiện đi! Phàm ca anh đẹp trai nhất, đẹp người đẹp nết, trai gái ái mộ anh trải dài tới sông Hoàng Hà cũng đếm không hết!"
Chiêu Phàm nhanh chóng đọc xong chương mới nhất của "Sắc đẹp kinh hồn của chiến thần lính đặc chủng", vốn định nghiêm túc đọc thêm một lần nữa thì liếc thấy Trương Tịch gấp sắp tè ra quần luôn rồi nên chỉ đành đóng trình duyệt web lại, nhả máy tính ra, vừa hoạt động gân cốt vừa học Lý Giác càu nhàu, "Người trẻ tuổi, đam mê đọc sách nhiều mới tốt chứ, sao lại đam mê chơi game thế này? Game gủng hại người nha. Tiểu Trương, anh thấy mày trẻ tuổi mà dáng người yểu điệu thế kia, rảnh thì đi làm thẻ thành viên bên phòng thể hình cách vách đi chớ, báo tên của anh là có thể giảm 9.9% cho mày đó. Rồi kiếm thêm cô người yêu, sống trong hiện thực, tết nhất về nhà thăm ba má hiếu kính cha mẹ..."
"Phàm ca, anh là máy đọc à!" Trương Tịch nhỏ tuổi, vừa thành niên, không thi đậu đại học, tới thành phố làm thêm, ngoan ngoãn thành thật, làm việc cũng rất được, sở thích duy nhất là chơi game, là khách quen của máy tính tầng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-nguoi-phien/3429619/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.