- --Hạo ca.
- --Cuối cùng đã nhớ tới con rồi?
Nghiêm Khiếu kinh ngạc nhíu mày, quay đầu lại nhìn Chiêu Phàm một cái.
Chiêu Phàm không có ý tứ né tránh, tay trái cầm điện thoại, tay phải đút trong túi quần, đi tới phía trước mấy bước, cúi đầu đá nhẹ vào bậc thềm thấp của vành đai xanh hóa.
Từ góc độ Nghiêm Khiếu nhìn qua, môi cậu cong ở một biên độ rất rõ ràng, ánh sáng tràn ra từ đuôi mắt thậm chí còn mang theo mấy phần tinh nghịch.
Không nghi ngờ gì, đây là cách ở cùng với người vô cùng thân cận thì lúc nói chuyện mới có thần thái như vậy.
Lồng ngực Nghiêm Khiếu đột nhiên trầm xuống mấy phần, cảnh giác và nghi hoặc bỗng chốc tràn ngập trong người.
"Lại chuyển tiền? Đã nói con không thiếu tiền mà." Chiêu Phàm tiếp tục đá bậc thềm, lúc nói chuyện gò má hơi giương lên.
Nghiêm Khiếu thu hết động tác nhỏ này vào trong đáy mắt, chỉ cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Chiêu Phàm đối với mình, với Thẩm Tầm, với mấy bạn học khác, chưa từng làm động tác đáng yêu kiểu vậy đâu.
"Ây ya con thật sự không thiếu tiền, cũng không hành xác bản thân, lần trước về con có ốm đi không? Không có! Hạo ca à Hạo ca, con được miễn toàn bộ học phí ba biết mà, con còn có học bổng." Tiếng Chiêu Phàm hơi lớn một chút, mang theo vẻ khoe khoang, "Con tắm chó một tháng còn được hơn hai ngàn tệ tiền công đó, làm gì cần ba chuyển tiền nữa chớ. Một tháng con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-nguoi-phien/3429618/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.