"Mày đây..." Thẩm Tầm vô cùng hứng thú nhìn Nghiêm Khiếu lôi từng đôi giày thể thao trong vali ra, cười hỏi, "Là định thường trú à? Hay là thu dọn chuẩn bị về dinh? Nhớ nhóc con Thích Nam Tự rồi?"
"Nhớ nó? Tao bị điên chắc?" Nghiêm Khiếu xếp mấy đôi giày ngay ngắn, hừng hực ý chí, "Tao ở chỗ mày tới lúc nhập học."
Thẩm Tầm vui vẻ, "Không phải nói chỉ ở một tuần nửa tháng, tâm tình ổn rồi sẽ trở về sao? Sao còn lười không chịu đi? Còn mấy đôi giày này của mày nữa, mấy hôm trước sao không thấy mày lấy ra khoe khoang?"
"Đuổi tao đi à?" Nghiêm Khiếu ngồi dưới giường, chọn một đôi để thay, "Đôi này như nào?"
"Đuổi được là đuổi rồi á." Thẩm Tầm lấy một bình nước khoáng từ thùng giấy kế tường ra. Anh và Nghiêm Khiếu giống nhau, đó giờ không uống nước đun sôi để nguội, chê là có vị lạ, "Kiểu dáng thì không tệ, nhưng cái màu này..."
Nghiêm Khiếu đang cột dây giày, nâng mắt hỏi, "Có phải có hơi lẳng lơ không?"
Đôi giày là màu trắc, bên cạnh móc line vàng, đó giờ gần như chưa mang qua, nhìn qua không khác mấy so với giày mới.
Thẩm Tầm xém sặc nước, nhướng cao một bên mày, "Chờ chút Nghiêm nhị! Mày vừa nói cái gì cơ? Tao đệt, Nghiêm ca, vậy mà mày dùng từ lẳng lơ để hình dung chính mình hả?"
Nghiêm Khiếu đứng dậy, nhảy tại chỗ. Ktd chỉ có một cái kiếng nửa người cố định trên tường, không thấy được chân, mang giày lên chân ổn không đẹp không chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-nguoi-phien/3429616/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.