Chương trước
Chương sau
Ánh nắng tươi đẹp len qua cánh cửa sổ, hôn lên gương mặt đang ngủ của thiếu niên trên giường, tựa như gấp không chờ nổi muốn cùng hắn chia sẻ thời tiết tốt, mùa xuân tới, ấm áp bao phủ, nhanh lên thức dậy nhìn thế giới nha, rất nhiều biến hóa đã lặng lẽ xảy ra, lại không thức dậy liền bỏ lỡ rồi!
Diệp Bạch Đinh dụi mắt tỉnh lại, theo bản năng chắn ánh nắng, ánh mắt đầu tiên nhìn đến chính là lớp chăn lung tung bên người.
Chăn đang yên ổn, ấm áp dễ chịu mềm như bông, không dày đến mức đè nặng lên người, không mỏng đến mức cảm thấy phất phơ không giữ ấm được, nhìn kiểu gì cũng thấy thích hợp, ngủ kiểu gì cũng thấy thoải mái, trước kia nhìn một cái liền thấy ấm áp, hôm nay...... biến thành dưa muối.
Hắn ở trên giường xoắn đến cỡ nào, mới có thể đem chăn xoắn thành cái dạng này?
Hai chân kẹp góc chăn, dưới eo cộm lên một cục lớn, bên gối còn dồn một cục, chỗ cánh tay càng không cần phải nói...... Xem ra đêm qua giường sưởi quá ấm áp, hắn thả bay như vậy cũng không hề thấy lạnh, chăn cũng lười đắp.
Vò rượu trên bàn còn chưa được dọn đi, còn có quả khô chưa ăn hết, còn có đồ nhắm như đậu phộng rang, đều là thứ không dễ hỏng, cũng không có mùi hôi, một đêm trôi qua không có vấn đề gì, trong phòng nhiều nhất vẫn là mùi rượu, cũng không quá kích thích, mà là mùi hương trái cây thoang thoảng hơi ngọt.
Hắn xoay người lăn qua một bên, không lăn lộn cái chăn đáng thương nữa, duỗi tay che mặt.
Trong phòng không có dấu vết là người tiến vào, cẩu cũng không có, bởi vì hắn cài then cửa.
Chuyện tối hôm qua...... Nhớ tới mắc cỡ muốn chết, hắn trước nay cũng không phải kẻ nhát gan, nhát gan cũng làm không được nghề pháp y này, nhưng uống rượu xong, đích xác có chút xúc động, lời như 'Thanh ca ca', hắn làm sao lại có thể kêu ra miệng?
Hắn thật sự là đang trêu ghẹo Cừu Nghi Thanh, thử tâm ý của đối phương? Chẳng lẽ không phải cũng tự đưa mình vào tình huống vô cùng xấu hổ sao?
Bất quá......hình như cũng không hối hận.
Chuyện như yêu đương này, theo hiểu biết thiếu thốn của hắn, giống như là cứ dính vào nhau, trong mắt người khác là nhàm chán, nhìn là thấy nổi da gà, trong mắt tình lữ, chính là ngọt ngọt ngào ngào, làm gì có chuyện xấu hổ?
Hắn lúc này muốn biết, Cừu Nghi Thanh là khi nào bắt đầu có tâm tư với hắn? Vào thời điểm nào, mà giữa bọn họ, đã càng lúc càng không chú ý hai chữ 'khoảng cách' này?
Trước kia chưa bao giờ chú ý, vì thời đại của hắn, giữa người với người không câu nệ tiểu tiết, lúc nguy cơ, tranh thủ thời gian, tứ chi tiếp xúc càng tự nhiên, không có gì đáng để ý, chờ đến khi nghĩ lại mới phát hiện, khi hắn cùng Cừu Nghi Thanh ở chung, hình như chỗ nào cũng không đúng.
Cừu Nghi Thanh sẽ dùng khinh công mang hắn bay, ẩn nấp dưới mái hiên trên tường cao, quan sát hành vi của người bị tình nghi, vì tìm được càng nhiều chứng cứ manh mối chân thật để phá án; sẽ mang hắn cưỡi ngựa, rong ruổi trên phố phường và đường dài, có thể là vì phá án phải lên đường, cũng có thể chỉ là vì một kỳ nghỉ nho nhỏ; sẽ thời thời khắc khắc chú ý an toàn của hắn, lúc hắn có khả năng cần đến, sẽ tận lực đuổi tới, hắn không chỉ một lần té vào lòng y......
Còn bởi vì không quá quen thuộc cảm giác khinh công trên cao, hai chân quắp lên người đối phương, nói kiểu gì cũng không chịu thả xuống.
Trên đường đến thôn trang suối nước nóng, hắn còn hỏi Cừu Nghi Thanh có người trong lòng hay không, là ai, có tặng lễ vật cho người ta không, có muốn mang đến nơi muốn chia sẻ hay không, có giới thiệu cho người nhà bằng hữu có quan hệ thân cận hay không......
Hiện tại nhớ tới, toàn là những lời cảm thấy thẹn, khi hắn đang dùng hết tâm nhãn muốn phá giải bí mật này, dùng đủ loại câu hỏi để khui ra, đưa ra đủ loại kiến nghị, tâm tình của Cừu Nghi Thanh là như thế nào chứ? Đối với việc hắn làm càn, hỏi đủ thứ như vậy, Cừu Nghi Thanh sao có thể nhịn xuống không đánh người chứ?
Hắn là người luôn tự xưng là 'đệ nhất ngỗ tác', pháp y lợi hại nhất, chuyên tu tâm lý học, chuyện rõ ràng như vậy...... sao lúc đó lại không nhìn ra chứ?
Diệp Bạch Đinh thở dài, xoa mặt, nhìn ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ, lấp loáng, chiếu trên gối đầu.
Khi nào nhìn ra tới...... có lẽ là ở tết Thượng Nguyên? Bởi vì vụ án của Quản Tu Trúc, điểm 'bị thích' này thực đáng chú ý, phân tích trái phải, liền cảm giác được trên người mình cũng có chỗ khác biệt cùng loại này.
Những hành động âm thầm để ý, yên lặng chiếu cố liên tục, người khác không biết vẫn cam tâm tình nguyện đó, những tình ý nho nhỏ không muốn để ai biết đó......
Cừu Nghi Thanh chưa từng nói qua, nhưng hắn đều hiểu, quyết định thoáng bảo trì một ít khoảng cách, cũng bình tĩnh để suy nghĩ kỹ hơn một chút.
Lúc không biết, không hiểu người khác tới gần là mang tâm tình cùng chờ mong nào đó, thì hắn vô pháp đáp lại, cũng không thể tự trách mình, nhưng nếu đã biết, liền không thể làm bộ là không biết, còn ngây ngốc như trước kia, dụ cho người khác hãm càng sâu.
Thời gian hắn tự hỏi không tính là quá dài, mấy ngày điều tra vụ tham ô ở Hộ Bộ, chỉ cần không mệt mỏi, có rảnh, đều sẽ suy nghĩ một chút, nhìn một cái, sau đó liền...... càng lúc càng phát hiện Cừu Nghi Thanh xuất sắc, cùng với việc bản thân không cự tuyệt.
Đối phương tới gần có thể là theo bản năng, đến từ nhu cầu tình cảm cùng chờ mong, còn mình không cự tuyệt...... lại là vì cái gì?
Bọn họ có tứ chi tiếp xúc, Cừu Nghi Thanh yên lặng chiếu cố hắn, cũng không phải đều ở trong lúc nguy hiểm cùng khẩn cấp, ngày thường cũng thường xuyên phát sinh, nhưng hắn đều không cự tuyệt, hoặc là căn bản ý thức không đến là muốn cự tuyệt, cùng người khác ở chung, hắn đều là cái dạng này sao?
Không, không phải, căn bản là không cần nghĩ, Diệp Bạch Đinh liền biết đáp án, hắn không có khả năng cho phép người khác đến gần hắn như vậy, càng không thể tùy tiện để người khác ôm ấp.
Hắn tự hỏi thật lâu, tuy rằng vẫn không quá hiểu hai chữ tình yêu này, ít nhất Cừu Nghi Thanh đối với hắn là đặc biệt, từ lúc hắn còn chưa nhận ra, đã đối với Cừu Nghi Thanh có một sự chờ mong đặc biệt, cho dù loại chờ mong này, chính hắn cũng không biết.
Nói tiếp lại hổ thẹn, làm một người từ thời đại có sinh hoạt giải trí cực kỳ phong phú đến đây, hắn cũng chưa từng gặp qua bao nhiêu câu chuyện tình yêu, không có kinh nghiệm, không biết chuyện luyến ái này phải làm sao, nhưng mấy thứ này......hình như cũng không có công thức cố định?
Hắn quyết định, dựa theo phương thức mình thoải mái nhất mà tới.
Nếu hình thức ở chung tiếp theo, thái độ cùng hành vi hắn bày ra, Cừu Nghi Thanh không thích, vậy thì hai người liền chậm rãi sửa đổi, xem có thể tìm được phương thức thoải mái hơn hay không, nếu Cừu Nghi Thanh cũng không phản cảm, ngược lại còn ôm chờ mong, hắn cần gì phải giấu đi bản tính chân thật?
Hắn đúng là không hoàn mỹ, đúng là có đủ loại khuyết điểm cùng tính tình, rất có thể là không đổi được.
Cảm tình là của hắn, hắn muốn tự mình thể nghiệm, cũng cho đối phương sự đáp lại chân thành nhất, thản nhiên nhất, cho nên đêm qua mới......
......lớn mật như vậy.
Hắn không nhất thiết muốn Cừu Nghi Thanh nói ra câu nói kia, tâm ý này hắn đã biết, muốn nghe tùy thời sẽ nghe được, hơn nữa có những lời một khi nói ra, giống như lập tức có trọng lượng cùng trách nhiệm, chuyện như xác định quan hệ, ở trong lòng hắn có chút thần thánh, trước khi nói ra, đối với nhau có rất nhiều không gian thăm dò, muốn nếm thử, nói ra rồi, giống như tất cả đều được dọn lên mặt bàn, phải hiểu chuyện, có muốn làm mình làm mẩy cũng không thể tùy tiện làm.
Diệp Bạch Đinh nghiêm túc nghĩ nghĩ, giống như mỗi đoạn tình cảm đều có cái thời kỳ phi thường vi diệu ái muội, thời gian này có thể dài có thể ngắn, vì tính cách của đương sự mà có phong cách không đồng nhất, có khả năng đương sự cuối cùng cũng không đi đến với nhau, nhưng khi nhớ lại, thời kỳ ái muội này đều là phi thường ngọt ngào, phi thường đáng giá hồi ức.
Hắn hiện tại giống như đang hưởng thụ thời kỳ ái muội này...... Hơn nữa còn muốn thể nghiệm càng nhiều!
Hơn nữa hắn phát hiện một chuyện, Cừu Nghi Thanh hình như có chút giả đứng đắn, rõ ràng là đã sớm theo dõi mình, nhưng vẫn ra vẻ như không có việc gì, ngay cả khi tiếp cận trên mặt cũng không nhìn ra quá nhiều biểu tình, giống như chỉ là đơn thuần 'việc công xử theo phép công', nếu ngươi suy nghĩ bậy bạ thì là vấn đề của ngươi......
Loại giả đứng đắn này, nhấm nháp lên còn thấy có chút mê người.
Ngẫm lại đêm qua tán tỉnh xong liền chạy, chạy nhanh như vậy, với thân thủ vô địch đánh khắp thiên hạ...... ặc, ít nhất đánh khắp kinh thành mà Cừu Nghi Thanh cũng không kịp phản ứng, Diệp Bạch Đinh càng cảm thấy mình lợi hại.
Trong nháy mắt dùng sức đóng mạnh cửa, hắn nghe được đối phương cách ván cửa cười nhẹ.
Trong nháy mắt kia, người này đích xác là không phản ứng kịp, quay đầu lại đuổi theo, cũng không phải không có biện pháp vào phòng, có biện pháp, lại không mạnh mẽ xông vào, đây là Cừu Nghi Thanh ôn nhu.
Ước chừng biết là hắn yêu cầu một chút thời gian thích ứng, cho dù rất muốn, muốn đến chịu không nổi đi nữa, vẫn chịu đựng, không có ép buộc hắn.
Ngoài sáng thì là cái gì cũng không làm, trong tối...... thì không nhất định.
Tỷ như đêm qua đốt giường sưởi, mấy ngày nay đêm càng lạnh, hắn không đắp chăn cũng không có gì.
Sáng sớm lãng phí nhiều thời gian như vậy, vừa thẹn thùng, vừa tỉnh ngủ, vừa sửa sang lại suy nghĩ, Diệp Bạch Đinh rốt cuộc ý thức được hình như hơi quá rồi, hắn chính là pháp y, Bắc Trấn Phủ Tư đệ nhất ngỗ tác, không ai dám không phục, một chút việc tình tình ái ái nho nhỏ mà thôi, sao lại đắm chìm như thế!
Hắn nghiêm trang thanh thanh cổ họng, đứng dậy xếp chăn thay quần áo, xuống giường mang giày, sửa sang lại phòng, lưu trình thành thạo rồi đi rửa mặt.
Thuận tiện vỗ vỗ mặt, lại nhắc nhở chính mình lần nữa, thể nghiệm thì được, làm chính mình thì được, thăm dò lẫn nhau cũng được, nhưng là 'Thanh ca ca' gì đó, vẫn là đừng gọi bậy...... quá mắc cỡ đi.
Sửa sang lại bản thân, mở cửa, chuẩn bị đi nhìn xem sau bếp có cái gì ăn, kết quả là ngửi được một mùi hương hoa thoảng qua, thấy được cẩu tử đang đội vòng hoa.
"Gâu!"
Cẩu tử đã sớm nghe thấy động tĩnh bên trong, đã gấp không chờ nổi, nhưng nó hôm nay không có cào cửa, cũng không có kêu to thúc giục, chính là vì cái vòng hoa này, vòng hoa xinh đẹp một khi mang lên, giống như chính mình nháy mắt có huyết thống quý tộc, cần phải đến rụt rè, không thể tùy tiện cuồng dã.
Diệp Bạch Đinh nhìn chó đen bự sạch sẽ, xinh xinh đẹp đẹp, giống như mới tắm xong không lâu, đôi mắt như hai viên lưu li, thanh thấu đáng yêu, đội cái vòng hoa tươi tắn còn dính cành lá, cả người đều là sức sống, tràn ngập vẻ 'nhìn ta, nhìn ta, mau nhìn ta ', không nhịn được bật cười, tâm tình sung sướng.
Bên dưới vòng hoa là màu xanh lục, có nhánh cỏ, cũng có cành lá xanh, được kết bằng những cành đã được chọn lựa kỹ, bên trên lác đác mấy đóa hoa hồng, vàng không biết tên là gì, chủng loại không đồng nhất, lớn nhỏ tương tự nhau, bao quanh lại trên vòng hoa, nhìn hoạt bát, lại tinh xảo xinh đẹp.
Hiện tại là cuối tháng giêng, nói nữa cũng đã sắp qua xuân, nhưng kinh thành xuân hàn se lạnh, mặt đất gần xa còn không thấy màu xanh lục, hoa nghênh xuân còn chưa nở, còn xa mới tới lúc thưởng cảnh mùa xuân, kết cái vòng hoa như vậy không biết phải phí nhiều ít công phu......
Hắn vô cùng hoài nghi, đường đường là Chỉ Huy Sứ, có phải đã làm chút chuyện không quá thể diện, thừa lúc ban đêm đi bẻ mấy bông hoa bảo bối được kiều dưỡng trong phòng ấm nhà người khác hay không?
"Gâu!"
Thấy hắn bất động, cẩu tử sốt ruột, lấy đầu ủi ủi hắn, ý bảo nhanh lên nhận lấy vòng hoa.
Diệp Bạch Đinh cầm lấy vòng hoa: "Y sai mày tới?"
"Gâu!"
Hoa hoa trên đỉnh đầu vừa rời đi, cẩu tử lập tức đầy máu sống lại, nhào về phía Diệp Bạch Đinh vừa chồm vừa cọ, dán dán một hồi lâu, mới cảm thấy mỹ mãn, rồi quay đầu kêu ầm lên: "Ô gâu —— gâu!"
Diệp Bạch Đinh liền nhìn thấy một đội người từ xa đi đến, trên tay mỗi người đều bưng khay, chén dĩa bằng gốm trắng, mùi hương thơm ngào ngạt...... Xem ra là có người chuẩn bị cơm sáng cho hắn.
Sáng sớm thức dậy, không thấy Cừu Nghi Thanh, hắn cũng không quá mất mát, vòng hoa cùng cơm sáng đã nói rõ, người ta không phải không muốn tới, cũng không phải không nhớ hắn, có lẽ là vội vàng ra ngoài công tác, vào thời gian này vừa lúc không rảnh, mới kêu cẩu tử đến thay mặt.
Diệp Bạch Đinh xoay người vào phòng, tìm chỗ đặt vòng hoa, cơm nước xong, lại thay một bộ quần áo mới, là bộ lúc sang đông Cừu Nghi Thanh đã đưa đến, nói là 'phúc lợi công tác', ra vẻ 'làm nhiều một chút, mặc hay không mặc cũng không sao', Diệp Bạch Đinh cũng chưa mặc qua, hôm nay nhìn thấy mới phát hiện là đã bỏ lỡ, có chút tiếc nuối nho nhỏ.
Đây là một bộ màu tím rất nhạt, nhìn rất mộc mạc, không có nhiều trang trí cùng hoa văn, mặc vào người liền cảm thấy không thích hợp, nguyên liệu rất tốt, mềm mại lại rũ, thoạt nhìn không rộng rãi, lại nhờ đường may tinh xảo, khá tôn dáng người, phóng đại ưu điểm của hắn, tỷ như vòng eo rất nhỏ, tỉ lệ thân người thật tốt, đường cong vai lưng đến eo lưu sướng xinh đẹp, đồng thời che giấu khuyết điểm của hắn, tỷ như vóc dáng không cao......
Đứng ở dưới ánh mặt trời càng khỏi phải nói, lớp vải giống như sáng lên, mỗi một bước đi, tựa như có ánh sáng nhạt gợn sóng tuôn ra, cũng đủ ưu nhã quân tử, cũng đủ...... ừm, nói theo kiểu Thân Khương chính là, có chút sắc.
Lại nhìn kỹ, quần áo bề ngoài thì không có gì, ngoại trừ hiệu quả tỏa sáng dưới ánh nắng, chỉnh thể rất tố nhã, biểu hiện khí chất, nhưng cổ tay áo hướng vào trong, chỉ cần lật nhẹ ra, sẽ có phần thêu hoa màu tím nho nhỏ không biết tên, người khác nhìn không tới, chỉ khi đứng gần, hoặc gió thổi qua, mới có thể thoáng thấy một chút.
Té ra là Chỉ Huy Sứ thích cái dạng này......
Diệp Bạch Đinh đối với quần áo lại không có phẩm vị hay hiểu biết đặc biệt gì, chỉ cần nguyên liệu đủ thoải mái, hình thức hắn không quá bắt bẻ, nếu Cừu Nghi Thanh thích, vậy thì mặc nhiều hơn thôi.
Bất quá hôm nay hắn không có lục lọi trong hộp nhỏ, tìm mấy vật nhỏ như kim a ngọc a mà tỷ tỷ đưa đến, hắn cảm thấy Thân Khương nói không sai, nên để Cừu Nghi Thanh mua cho hắn! Hắn làm việc nỗ lực như vậy, phá nhiều vụ án như vậy, còn không có tiền lương! Chỉ Huy Sứ làm lãnh đạo, bên ngoài thì không có thủ tục lưu trình thích hợp có thể hỗ trợ, vậy làm bạn trai, chẳng lẽ không thể lấy ra chút tiền riêng tới giúp đỡ một chút sao?
Tiền của tỷ tỷ lại không phải gió thổi tới, hơn nữa tỷ tỷ vì tìm hắn, sau lưng đã không biết ăn bao nhiêu khổ, phí bao nhiêu tâm tư, sinh ý của Trúc Chi Lâu nhìn không tệ lắm, nhưng đầu tư ở giai đoạn đầu cũng không ít a, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm một chút......
Vừa mới nghĩ tới Thân Khương, Thân Khương liền tới, đẩy cửa tiến vào, liếc mắt một cái liền thấy cái vòng hoa, liếc mắt hai cái thấy quần áo thiếu gia mặc, mộc mạc, xinh đẹp, nhưng không có phụ tùng.
Thân Khương không biết đêm qua đã xảy ra cái gì, chỉ bằng cảnh tượng nhìn thấy lúc này, thiếu gia không có ai bồi, chỉ có cẩu tử bồi, mặc xiêm y đẹp như vậy, Chỉ Huy Sứ cũng không có mặt, nhàm chán chỉ có thể tự mình kết cái vòng hoa, ngay cả ngọc khấu trên quần áo cũng không có.
Cũng quá ủy khuất rồi.
Hắn nghẹn nửa ngày, nghẹn ra một câu: "Nếu không......ta đi dạo phố với ngươi? Tiền riêng của ta tuy không nhiều lắm, moi moi móc móc tìm xem, chắc cũng mua được một khối ngọc, nhưng nói trước, không thể quá mắc a."
Diệp Bạch Đinh:......
"Ngươi nếu rảnh quá không có chuyện gì làm, có thể xin nghỉ phép, đón tẩu phu nhân về nhà."
"A?"
"Có nàng quản, ngươi sẽ không đến mức mở miệng là đắc tội người khác."
"Ặc......"
Thân bách hộ nhìn thiếu gia, vẻ mặt do dự, muốn nói lại thôi, thôi lại muốn nói, nhìn khó chịu cực kỳ.
Diệp Bạch Đinh: "Nhả."
Thân Khương lật đật nói: "Ta tối hôm qua không đi lấy trà cho ngươi, trực tiếp lủi về, ngươi không giận đi?"
Diệp Bạch Đinh dùng vẻ mặt thương hại nhìn ngốc cẩu: "Cho ngươi cái cơ hội, còn không
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.