Chương trước
Chương sau
Muốn ngắm sao cả đời

Ngày 7 tháng 6, là ngày trời quang.

Liễu Phương đặc biệt xin nghỉ vì ngày này, định đưa Lâm Bạch Du đi thi, còn nói xin lỗi với Tùy Khâm, cuối cùng biết thằng bé và con gái mình thi cùng trường, chỉ là không cùng phòng mà thôi.

Bà còn đặc biệt mặc một chiếc sườn xám.

Lần đầu tiên Lâm Bạch Du thấy, rất kinh ngạc bởi vẻ đẹp này.

Lần đầu tiên Liễu Phương mặc, bà có hơi không thoải mái: “Mua cùng với các bà mẹ tòa kế bên đấy, nói là vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã[*].”

[1] Nguyên văn là “Kỳ khai đắc thắng”, cùng có chữ “kỳ” trong “kỳ bào” (sườn xám).

Lâm Bạch Du nói: “Đẹp lắm, không tin mẹ hỏi Tùy Khâm xem.”

Tùy Khâm gật đầu: “Dạ.”

Lúc ăn sáng, cha Lâm gọi điện thoại đến, Liễu Phương đáp hai câu, rồi để Lâm Bạch Du nghe.

Lâm Bạch Du trả lời vài câu, Liễu Phương đã lấy lại: “Tinh Tinh thi đại học, anh đừng làm nó căng thẳng, được rồi, cứ vậy đi.”

Đây là lần đầu tiên Tùy Khâm nghe thấy giọng nói của cha Lâm.

Anh không có ấn tượng về cha của Lâm Bạch Du, nhưng Lâm Bạch Du từng nói cho anh về giấc mơ, trong giấc mơ của cô, cha mẹ qua đời vì làm việc nghĩa.

Vậy ở trong mơ, cha mẹ anh rốt cuộc sẽ có tình huống gì đây.

Ăn bữa sáng xong, Lâm Bạch Du bảo Tùy Khâm về kiểm tra giấy dự thi, cô thì đi thay quần áo, Liễu Phương liếc thấy chiếc dây đen trên cổ cô.

“Đeo gì trên cổ đấy?” Bà hỏi.

“Quan Âm nhỏ.” Lâm Bạch Du kéo ra, tượng Quan Âm nhỏ lắc lư trước mặt cô.

“Không phải là của Tùy Khâm à?” Liễu Phương ngờ vực: “Con cũng mới mua một chiếc à?”

Lâm Bạch Du vâng dạ: “Của cậu ấy đấy, cậu ấy cho con đeo tạm thời.”

Nhìn vẻ mặt này, Liễu Phương đã biết nguyên do, mức độ yêu quý Tùy Khâm trong lòng cũng sâu hơn một chút: “Vậy con đeo đi.”

Bà nhắc nhở: “Hôm nay nhất định phải cẩn thận, biết chưa?”

Liễu Phương không muốn tạo áp lực quá cho con gái, nhưng bắt buộc phải nhắc cô cẩn thận, bởi vì cô hiện đang gánh vác số mệnh của hai người.

Nếu xảy ra chuyện gì đó, không chỉ ảnh hưởng đến mình, còn ảnh hưởng cả Tùy Khâm.

Tùy Khâm gánh chịu nhiều như vậy vì con gái, có thể không có chút oán giận, Liễu Phương đã cảm kích trong lòng rồi, càng phải có trách nhiệm với thằng bé.

Lâm Bạch Du mỉm cười: “Thi thì có thể có vấn đề gì, con sẽ cẩn thận mà.”

Điểm thi ở trường Trung học số 5, cách nhà 2km, sau khi rời khỏi tiểu khu chưa lâu, đã có thể thấy cảnh sát giao thông đang giữ trật tự tại chỗ, còn có xe bus đưa trường cấp 3 trong thị trấn đi thi đi chậm rì rì ở phía trước, ngoài mỗi điểm thi đều tấp nập đầu của phụ huynh và con trẻ.

Khoảnh khắc Lâm Bạch Du bước vào trường, cô nhớ về giấc mơ.

Trong mơ, lúc này mắt cô đã mờ, giống cận thị nặng, trong giấc mơ cô coi kì thi là cơ hội duy nhất để cầu cứu.

Nhưng sau này, cơ hội này vẫn bị đánh vỡ.

Lâm Bạch Du nhìn sang cậu thiếu niên bên cạnh, giấc mơ của cô nửa thật nửa giả, có lẽ là ác mộng, cũng có lẽ là một giấc mộng đẹp.

Vào phòng thi sẽ bị thu điện thoại, cô gửi tin nhắn cho Tần Bắc Bắc trên hành lang. Tần Bắc Bắc trả lời đã đến trường thi rồi, cô mới yên tâm.

Cùng một điểm thi, ở một căn phòng khác, Hoàng Trạch đang ngồi thấp thỏm không yên.

Trên bục giảng, tất cả sản phẩm điện tử đều đã bị thu ở đó, trong phòng cũng có lắp đặt máy làm nhiễu tín hiệu, không ai có thể gian lận.

Giây phút tận tay nhận được đề thi, Lâm Bạch Du mới có cảm giác chân thật.

Đây mới là thật.

Cuộc đời của cô, ngay từ 17 năm trước đã khác rồi.

Đợi thi đại học xong, cô sẽ cùng đi chùa Huệ Ninh, cùng đi du lịch, và còn cùng học đại học với tụi Tùy Khâm nữa.

-

Kì thi hai ngày trôi qua trong thoáng chốc.

Khoảng 10 phút trước khi kết thúc mỗi môn thi, Tùy Khâm đều sẽ đợi Lâm Bạch Du bên ngoài phòng thi của cô, không có ngoại lệ.

Môn thi cuối cùng là tiếng Anh, là môn sở trường của Lâm Bạch Du, cô làm rất nhanh, làm xong trước nửa tiếng, kiểm tra giấy bài làm mấy lần liền.

Còn 15 phút cuối, cô vốn không định nộp bài sớm, nhưng lúc nhoài người ra bàn nghỉ ngơi, nhìn thấy bóng người rắn rỏi ở hành lang.

Tùy Khâm đang đợi cô.

Lâm Bạch Du ngồi thẳng dậy, thầy cô nhắc nhở: “Còn 15 phút cuối, ai chưa điền phần tô trắc nghiệm thì mau điền nhé.”

Cô kiểm tra lại lần nữa, nộp bài sớm.

Lâm Bạch Du cầm hộp bút ra khỏi phòng thi, khi vừa bước một bước ra, cả người cô nhẹ nhõm hẳn, giống như thoát khỏi tất cả muộn phiền.

Cô đi đến bên cạnh Tùy Khâm, hỏi: “Sao cậu làm nhanh thế?”

Tùy Khâm nhướn mày: “Cậu cũng rất nhanh.”

Lâm Bạch Du do dự hồi lâu, hỏi: “A Khâm, cậu thi thế nào?”

Thiếu niên im lặng hai giây, nhẹ giọng: “Cũng được.”

Anh nói rất nhẹ nhàng, Lâm Bạch Du nói: “Mười mấy hôm nữa, sẽ có kết quả rồi, có thể điền nguyện vọng rồi.”

Tùy Khâm nói: “Ừm.”

Anh không hỏi cô điền vào đâu, bởi vì anh đã biết.

Lâm Bạch Du cũng không nói cho anh mình sẽ điền vào đâu, vì cô lo Tùy Khâm có thể sẽ điền vào đó theo mình, chứ không phải điền theo nguyện vọng.

Ngoài trường thi chỉ có lác đác vài người nộp bài sớm, không ai biết học sinh mình đi ngang qua là học sinh kém không biết làm, hay là học sinh giỏi biết làm hết.

Bạn học trong phòng có người trông theo hai người họ cùng đi từ hành lang, có người biết, cũng có người không biết, đều lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.

Trường Trung học số 8 có một giao hẹn bất thành văn, thi xong về trường đọ đáp án áng điểm.

Lâm Bạch Du và Tùy Khâm đi bộ về, có vài bạn là thi trong trường, và có bạn thi ở gần hơn, đã ở trong lớp từ lâu.

Mới đi gần đến tòa dạy học, đã có máy bay giấy từ trên tầng bay xuống.

Là máy bay gấp bằng giấy thi.

Máy bay giấy bay qua đỉnh đầu Lâm Bạch Du, bị Tùy Khâm bắt vào tay, anh nhẹ nhàng giơ lên, nó lại bay ra chỗ xa xa.

Cuối cùng hạ cánh bình an.

Trong tòa dạy học tràn ngập là tiếng reo hò, tai Lâm Bạch Du đau vì tiếng ồn ào, kéo Tùy Khâm về lớp số 1, trong phòng đã có một nửa số người tới.

Vừa thấy Tùy Khâm, mắt các bạn học sinh giỏi đều sáng rực.

“Tùy Khâm! Bài cuối cùng của môn Toán, đáp án cậu là gì?”

“Tùy Khâm, câu thứ 2 từ cuối lên môn Vật lí, cậu trả lời như nào?”

“Tùy Khâm à, cậu nhớ đáp án tiếng Anh không, mình so với nhau?”

“...”

Lâm Bạch Du nhìn anh bị vây quanh, không nhịn được cười.

Cô cúi đầu gửi tin nhắn cho Tần Bắc Bắc: [Bắc Bắc, bao giờ cậu đến thế?]

Một lúc sau, Tần Bắc Bắc trả lời bằng tin nhắn thoại: [Tinh Tinh, tớ không đến trường nữa, tớ về bệnh viện rồi, hôm nay mệt quá.]

Giọng của cô ấy nghe rất bình thường, bấy giờ Lâm Bạch Du mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cô không biết, bên đầu mạng còn lại, gửi tin nhắn thoại này xong, Tần Bắc Bắc đã được đưa vào phòng cấp cứu, vì bị tụt huyết áp.

-

Lúc nửa đêm, Tần Bắc Bắc thoát chết.

Cô ấy không nói cho ai cả, việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy là mở điện thoại, trong nhóm đang nói về chuyện thi xong nên làm gì.

Cũng có người báo điểm dự đoán của mình.

Trong nhóm nhỏ, Châu Mạt nhắc lại về chuyến đi chùa Huệ Ninh: “Bao giờ đi thế?”

Phương Vân Kỳ: “Hai ngày nữa đi, có kết quả xong thì không được nữa rồi, bắt buộc phải vào lúc hai ngày vui vẻ nhất này.”

Tề Thống: “Được đó!”

Lâm Bạch Du không có ý kiến về ngày nào: “Tớ ok hết.”

Châu Mạt @Tùy Khâm lần đầu tiên, người trả lời đầu tiên không phải anh, là Phương Vân Kỳ: “Cái này không cần hỏi, Lâm Tinh Tinh ok hết, Tùy Khâm đương nhiên có thể rồi.”

Tùy Khâm trả lời một dòng chữ: [Hai ngày nữa.]

Châu Mạt lại @Tần Bắc Bắc, Tần Bắc Bắc trả lời: [Vậy thì ngày kìa nhé.]

Phương Vân Kỳ nhắn tin riêng cho cô ấy: [Sức khoẻ cậu có ổn không?]

Tần Bắc Bắc: [Dĩ nhiên là được! Không được trù ẻo tôi.]

Trả lời xong, phòng bệnh bị đẩy ra.

Vẻ mặt bác sĩ rất nghiêm túc, khi cha đẩy cửa đi vào, cô ấy biết chắc chắn ông đã khóc, bởi vì cô ấy là con gái ông.

Cô ấy vốn nên nghe không hiểu những lời đó của bác sĩ, nhưng bệnh bao lâu nay, cô ấy đã rất rõ sức khoẻ của mình rồi.

Cha Tần buồn rầu: “Bắc Bắc."

Tần Bắc Bắc ngẩng đầu: “Cha, con hẹn với các bạn đi chùa Huệ Ninh.”

Cha Tần chau mày: “Không được, bây giờ con không hợp để đi.”

“Vậy thì lúc nào ạ.” Tần Bắc Bắc mím môi, nhẹ giọng hỏi: “Có phải sau này không bao giờ có ngày phù hợp nữa không?”

Chú cáo nhỏ ốm yếu gầy gò gối đầu lên mu bàn tay của cha.

“Các bạn nói chùa Huệ Ninh linh lắm, con muốn làm nữ minh tinh, muốn đi Bắc Cực… Con vẫn còn rất nhiều nơi, rất nhiều thứ chưa được thử.”

Con vẫn muốn đi học đại học cùng các bạn.

Đi đến tương lai cùng các bạn.

-

Lâm Bạch Du không biết vì sao Tùy Khâm quyết định thời gian vào hai ngày sau, cô chỉ biết, trong hai ngày này, ban ngày Tùy Khâm không ở nhà.

Anh đang bận.

Bận một chuyện rất quan trọng.

Đêm trước khi xuất phát, buổi tối Lâm Bạch Du bổ dưa hấu, gõ cửa nhà anh, đưa lại Quan Âm nhỏ cho anh: “Cái này trả cậu.”

Cô không hỏi chuyện của Tùy Khâm, mà hỏi: “Ngày mai cậu đi cầu xin điều gì?”

“Tôi muốn cầu xin nhiều thứ lắm, cơ thể khoẻ mạnh, vạn sự như ý, thành tích phát huy tốt hơn thường ngày, mẹ có thể tìm thấy mùa xuân thứ hai[*]...”

[*] Mùa xuân thứ hai (Đệ nhị xuân): Chỉ người trung niên, người lớn tuổi lại tìm thấy người mình yêu, sống cuộc sống hạnh phúc.

Tùy Khâm nắm Quan Âm nhỏ trong lòng bàn tay, nghe cô nói dông dài, không nghe thấy tên của mình.

Anh hỏi: “Còn gì nữa?”

Lâm Bạch Du suy nghĩ nghiêm túc: “Hết rồi.”

Lúc lâu sau, cô bỗng dưng hé ra nụ cười với thiếu niên lạnh nhạt ở trước mặt: “Tất nhiên là vẫn còn, có liên quan đến cậu đấy.”

Giống với anh lúc năm mới.

Tùy Khâm nghe lời nói gian xảo của cô, nhẹ cong môi.

Lâm Bạch Du dùng thìa của anh ăn dưa hấu, hỏi: “Hôm nay cô chủ nhiệm hỏi cậu áng chừng được bao nhiêu điểm, sao cậu không nói thế?”

Tùy Khâm nói: “Chưa áng.”

Vì anh biết mình có thể thi được bao nhiêu.

Một nửa quả dưa hấu, một phần ba vào bụng Lâm Bạch Du, cuối cùng cô xoa bụng về phòng của mình.

-

Hôm xuất phát, mọi người gặp nhau ở trạm xe.

Lâm Bạch Du mặc một chiếc quần ngắn, phối với áo tay bồng đơn giản, búi tóc củ tỏi, mềm mại ở trên đầu, trông càng rõ sức trẻ.

Tần Bắc Bắc thong dong đến muộn, cha Tần đưa cô ấy đến, xe chưa dừng lại, cô ấy đã nhoài ra cửa sổ xe vẫy cánh tay mảnh khảnh.

“Tinh Tinh, hôm nay cậu đáng yêu quá.”

Lâm Bạch Du hỏi: “Sao cậu lại mặc váy thế?”

Tần Bắc Bắc nói: “Không thì mặc gì, váy rõ đẹp mà.”

Lâm Bạch Du nói: “Leo núi không tiện mà, vả lại sức khoẻ cậu cũng không phù hợp.”

Phương Vân Kỳ vểnh tai nghe nãy giờ, nhíu mày không bắt bẻ Tần Bắc Bắc, lên tiếng: “Tôi tra rồi, có cáp treo có thể lên.”

Chùa Huệ Ninh ở trên đỉnh núi, lần này bọn họ sẽ lên nửa eo núi trước, sau đó ở một đêm, hôm sau sẽ lên núi tiếp.

Cũng chính vì vậy, người đời mới nói chùa Huệ Ninh là nơi linh thiêng nhất, vì nếu có thể leo đến đỉnh, có nghĩa là tấm lòng kiên định.

Tùy Khâm nhìn sang Lâm Bạch Du: “Cậu ngồi cáp treo.”

Sức khoẻ của cô, cũng không leo lên được.

Lâm Bạch Du: “Nếu Bắc Bắc ngồi, thì tôi ngồi với cậu ấy, nhưng mà, thực ra tôi vẫn rất muốn tự mình leo lên.”

Dưới ánh mặt trời gay gắt, họ chạy nhảy, nô đùa, đám con gái dắt tay nhau, nét mặt vui cười như hoa.

Lúc đến dưới núi, Lâm Bạch Du lại chữa lời.

Bởi vì nhìn từ cửa khu du lịch dưới núi, không hề nhìn thấy đỉnh núi, dĩ nhiên ngay cả chùa Huệ Ninh cũng không thấy, mà là những bậc cầu thang vô tận.

Nghe nói có 999 bậc thang, thoạt nhìn không nhìn thấy đầu.

“Đù, đáng sợ quá.”

“Trước khi đến xem bản đồ cũng có phóng đại như thế đâu nhỉ.”

“Châu Mạt, bình thường cậu lên kiểu gì vậy?”

Mấy người nhìn nhau, Lâm Bạch Du nắm cánh tay Tùy Khâm, nhỏ tiếng: “Ừm, tôi ngồi cáp treo đi.”

Tùy Khâm mặc áo ngắn tay, vóc dáng thẳng tắp, vô cùng đơn giản, sạch sẽ đẹp trai, ngón tay cô chạm vào da thịt anh, anh chỉ cúi đầu liếc nhìn.

“Cáp treo ở nửa eo núi.” Châu Mạt trông yếu ớt nhất, lúc này lại là người bình tĩnh nhất: “Mọi lần mẹ tớ đều tự mình đi lên, bà ấy nói như thế mới tốt, nhưng mà tớ toàn đi gần một nửa rồi sẽ ngồi cáp treo.”

“Tốt quá, chúng ta đi một nửa, sau đó ở một đêm, ngày mai ngồi cáp treo đi lên.” Tề Thống nói: “Đừng sợ, cùng lắm thì leo cả ngày, cũng đã đến rồi mà.”

Lời thoại vạn năng, rất hiệu nghiệm.

Cửa vào dưới chân núi có rất nhiều người bán đặc sản, có người bán vòng Phật mặt Phật, cũng có người bán ngọc thạch phỉ thuý, còn có người bán đồ ăn.

Dĩ nhiên, cũng có người bán vật phẩm dâng hương bái Phật.

Một chàng trai mặc áo bò chặn họ lại: “Có muốn mua vài dải lụa không, có thể viết chữ lên trên, có thể treo lên cây, cây cầu nguyện ở chùa Huệ Ninh linh lắm đấy, nghe nói là đại sư tự tay trồng, cầu nguyện sẽ được thực hiện 100%.”

“Thật ạ?”

“Thật đấy, cầu nhân duyên cầu con cái gì cũng được cả, các em chưa xem tin tức à, ngôi sao lớn cũng đến đây cầu nguyện đấy. Không biết viết anh có thể viết hộ, anh còn có thể treo hộ nữa.”

Phương Vân Kỳ ngạc nhiên: “Treo hộ?”

Chàng trai mặc áo bò rút năm dải lụa đỏ ra, nói: “Là anh lên đó treo lên cây để cầu nguyện cho các em, nhưng, đấy là giá tiền khác.”

Anh ấy rất nhiệt tình, vậy nên mỗi người mua một dải, đương nhiên, dải của Tùy Khâm là do Lâm Bạch Du mua, vì Tùy Khâm không có hứng thú với thứ này.

Chàng trai áo bò còn bán cho họ một cây bút.

Cây bút đen bình thường nhất này đòi 10 tệ, Phương Vân Kỳ cảm thấy mình đã bị lừa: “Tôi thấy, những người đó cảm thấy cầu nguyện linh nghiệm, đều là vì tiêu tiền rồi, cảm giác tâm lý.”

Tần Bắc Bắc vui mừng khôn xiết.

Châu Mạt nói: “Thành tâm ắt linh, mẹ tớ nói cách thành tâm nhất là ba bước một dập đầu, tự mình đi lên, như vậy ước cầu mới được thực hiện, xong chuyện còn phải đến tạ ơn.”

“Như nào gọi là ba bước một dập đầu?”

“Là quỳ ý, đã xem hành hương chưa, cũng kiểu vậy.”

Mọi người nghe mà kinh ngạc.

“Ở đây có tận 999 bậc thang lận đó, ba bước một dập đầu, phải quỳ đến lúc nào, đầu phải đập hỏng mất, tớ không tin có người có thể làm được.”

“Chắc chắn không có ai, nếu không đã lan truyền từ đời nào rồi.”

Lâm Bạch Du cũng không tin.

Mặt Phương Vân Kỳ nghiêm túc: “Nếu tôi cố gắng như thế, còn ước khoanh bừa trúng hết làm gì, chắc chắn phải ước phát tài, thành sự thật rồi tôi chắc chắn sẽ đến tạ ơn.”

Cậu hỏi Tần Bắc Bắc: “Cậu thì sao?”

Tần Bắc Bắc cứng người, rồi lại nói: “Cũng kiểu vậy đấy.”

Cô ấy muốn ước, cơ thể khỏe mạnh.

Châu Mạt kinh ngạc nói: “Tớ còn tưởng các cậu đều ước thi đại học điểm cao cơ.”

“Tôi ước nè.”

“Ước thêm mấy điều vào, cũng không nói là không được.”

Nguyện vọng trong lòng Lâm Bạch Du nhiều lắm, cũng không biết Bồ Tát có thấy cô tham lam hay không. Không biết Tùy Khâm sẽ ước gì, không biết có thể ước thay người khác không.

Cô nhìn Tùy Khâm, ngón tay chọc lên cánh tay anh: “Cậu muốn ước gì, cậu đã chọn được trường chưa?”

Tùy Khâm bắt lấy bàn tay làm loạn của cô, ừ một tiếng.

Lâm Bạch Du bị anh dắt đi, không hề kiêng nể, không hề giấu giếm, dưới ánh mắt của mọi người, tụi Phương Vân Kỳ đều đã nhìn thấy, cười nhạo chuyển dời ánh mắt.

Sắc mặt Tùy Khâm điềm tĩnh.

Mùa hè này, định trước sẽ thuộc về anh.

Lâm Bạch Du tiếp tục hỏi: “A Khâm, cậu muốn học gì?”

Lần đầu tiên cô hỏi về tương lai của anh.

Gió thổi ở dưới núi, hai người ở gần nhau, dải lụa đỏ trong tay cô bị gió thổi, quấn lấy hai người với nhau.

Tùy Khâm nói: “Muốn ngắm sao cả đời.”

Lâm Bạch Du ngước mắt, chạm phải ánh mắt tối sầm của anh, cô nhìn thấy mình, cũng nhìn thấy tấm lòng của anh.

… Là vì sao, cũng là Lâm Tinh Tinh.

*

“Cậu là lựa chọn đầu tiên của tôi.”

- -----oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.