Mong ước của cậu là tôi
“Cậu nói vô ích.”
Tùy Khâm lập tức bế bổng cô lên, Lâm Bạch Du vừa nhìn xuống dưới là vài chục cả trăm bậc thang, sợ ôm cổ anh.
Cơ thể anh đờ ra một giây, biến mất rất nhanh.
Lâm Bạch Du có thể nghe thấy tiếng tim anh đập, bản thân cô cũng rất căng thẳng, ngước mắt lên, nghiêm túc nói: “Cậu thả tôi xuống.”
Tùy Khâm cúi đầu nhìn cô: “Cậu đứng không vững.”
Lâm Bạch Du vừa sốt ruột vừa không có cách nào, cô không nghĩ ra cách toàn vẹn cả hai, có thể khiến mình không bị thương, nhưng lại có thể thành tâm nhất.
“Cậu như này, tôi cầu nguyện sẽ không linh nữa.”
“Thành tâm ắt linh.”
Tùy Khâm hờ hững nói với cô: “Nếu ai cũng phải quỳ đi lên, vậy sự linh nghiệm của chùa Huệ Ninh, sẽ truyền ra như thế nào?”
Lâm Bạch Du yên lặng.
Cô ngập ngừng: “Có lẽ là vì nguyện vọng của họ đều rất bình thường, còn nguyện vọng của tôi đã trái ngược với khoa học tự nhiên.”
Tùy Khâm ôm chắc thiếu nữ, từng bước từng bước lên núi, còn thu hút nhiều ánh mắt hơn khi Lâm Bạch Du dập đầu lên núi lúc trước.
“Sức khỏe người trẻ bây giờ tốt thật.”
“Cặp đôi trẻ này sến quá đấy.”
Lâm Bạch Du nghe mà đỏ ửng cả mặt, rúc vào lòng anh.
Tùy Khâm vui vì thấy cảnh tượng này, nhẹ cong môi.
Rất nhanh, hai người đã đến sân bằng chỗ quán trọ, ở đây rất đông du khách, người qua kẻ lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-kham/2475539/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.