Vợ của con
Lâm Bạch Du lén lút nói cho anh: “Mong ước tôi ước với Bồ Tát chỉ có cậu. Dải lụa đỏ treo trên câu cầu nguyện không chỉ có cậu, còn có cả Bắc Bắc.”
Cô hỏi: “Cậu thì sao? Điều ước trên cây cầu nguyện là gì?”
Hai mong ước có lẽ sẽ không giống nhau đâu nhỉ.
Tùy Khâm cười suy nghĩ: “Nhân duyên.”
Trái tim Lâm Bạch Du bỗng bị đẩy lên trên đỉnh, đong đưa lúc lắc, về nhân duyên của cô và Tùy Khâm, cô nghe thấy trong giấc mơ.
Anh gọi cô là vợ của anh, ở trong mơ, ở kiếp trước.
Lần này, anh vẫn như vậy.
Không ngờ anh lại cầu nhân duyên.
“Nghe thấy chưa?” Tùy Khâm thấp giọng hỏi.
“Ừm.” Lâm Bạch Du trả lời trọn vẹn, trái tim đập thình thịch, quá thẳng thắn rồi đấy, cô không chống đỡ được.
Tùy Khâm không quá hài lòng với câu trả lời này: “Hết rồi?”
Lâm Bạch Du ngẩng đầu liếc nhìn anh: “Hết rồi.”
Tùy Khâm chỉnh thẳng mặt cô, nhướn mày: “Được, hết rồi. Đợi ngày mong ước được thực hiện, thì sẽ có ngay.”
Anh buông tay, ngẩng đầu uống nước.
Lâm Bạch Du nhìn chằm chằm vào yết hầu chuyển động của anh một lúc lâu, nốt ruồi nhỏ gợi cảm ấy cũng cử động theo, ngón trỏ cô chạm nhẹ lên đó.
Động tác của Tùy Khâm ngưng lại.
Lâm Bạch Du chớp mắt: “Cậu có một nốt ruồi ở đây.”
Tùy Khâm ồ một tiếng, yết hầu dưới đầu ngón tay cô vô thức nuốt xuống, ánh mắt của anh dừng ở giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-kham/2475537/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.