Lời giống thế này, hai năm trước Giang Kỳ đã từng nói rồi.
Có lẽ là trong hai mươi sáu năm cuộc đời của Giang Kỳ, lần đầu tiên anh có được dũng khí lớn đến vậy, mà dũng khí đó đến từ, anh được ở lại bệnh viện nhân dân thành phố Bắc Thành, trở thành bác sĩ chính thức của bệnh viện nhân dân thành phố Bắc Thành.
Hay nói cách khác, anh có công việc ổn định, có thu nhập ổn định, như vậy, anh cuối cùng cũng có thể cho người mình thích một tương lai ổn định.
Nhưng trên thực tế, nếu như Giang Kỳ muốn, là cậu con trai út của nhà họ Giang, có rất nhiều thứ anh có thể lấy được dễ như trở bàn tay, cho Kiều Lộc một tương lai đầy hoa tươi nở rộ mà không thành vấn đề gì.
Nhưng Giang Kỳ không nghĩ vậy, anh vẫn luôn là Giang Kỳ, chứ không phải là cậu con trai út mất tích mười bảy năm mới được người nhà họ Giang tìm về như người ngoài nói.
Là tương lai mà Giang Kỳ muốn cho Kiều Lộc, chứ không phải là cậu con trai út nhà họ Giang.
Vì thế, ngày anh được chuyển sang chính thức, là một ngày vô cùng ý nghĩa.
Kiều Lộc có biết không?
Cô biết chứ, cô còn biết hơn cả bất kỳ ai, Giang Kỳ đã nỗ lực thế nào mà đánh liều cho tương lai của bọn họ.
Nhưng mà khi đó, những người Kiều Lộc luôn có những người nói rằng ——
"Giang Kỳ quá keo kiệt rồi, hôm nay là sinh nhật cậu, vậy mà anh ta lại chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-hu/2636371/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.