Bên bờ Đoạn Tình Nhai, gió vẫn đang gào thét.
Đinh Tự và mấy người trước mắt lâm vào thế giằng co.
Thanh Tàn Hồng Kiếm của Thục Hồng kề sát yết hầu Đinh Tự, mũi kiếm hơi run rẩy. Nàng ấy nghiến răng nói: “Giao thuốc ra đây!”
Đứng bên bờ vực, Đinh Tự cười gằn nhìn về phía Thẩm Nghiên Chi.
“Thẩm Nghiên Chi, ngươi là một tên điên, bản thân không cần mạng còn muốn kéo ta chôn cùng, tiếc là…” Hắn ta thở hổn hển, ánh mắt âm u, “Đám thuộc hạ này của ngươi, xem ra còn tiếc mạng hơn cả ngươi!”
Khóe môi Thẩm Nghiên Chi khẽ nhếch lên, nhưng đáy mắt lại là một mảnh sát ý lạnh như băng. Hắn chậm rãi giơ tay, ra hiệu cho Thục Cẩm, Thục Hồng và Huyễn Ảnh tạm hoãn công kích, sau đó tháo một túi rượu bên hông, ném đến bên chân Đinh Tự.
“Đinh Tự.” Giọng hắn trầm khàn, mang theo vài phần giễu cợt, “Lẽ nào ngươi không phát hiện ra sao? Rượu, ta đã mang đến hai vò.”
Đinh Tự sững người, cúi đầu nhìn túi rượu, lại ngẩng lên nhìn chằm chằm vào Thẩm Nghiên Chi, ánh mắt âm u: “…Có ý gì?”
Thẩm Nghiên Chi cười khẽ một tiếng, lại lấy từ trong lòng ra một túi rượu khác, ngửa đầu uống một ngụm, sau đó chậm rãi rót rượu xuống đất.
“Vò này là kính thê tử của ngươi, nàng đến chết vẫn chưa bán đứng ngươi.” Hắn ngước mắt lên, đáy mắt sát ý chợt hiện, “Còn một vò…”
Hắn đột nhiên ném túi rượu về phía Đinh Tự! “Là rượu ta tiễn ngươi lên đường!”
“Giương oai múa võ!”
Đinh Tự cười lạnh, ngón tay hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-duong-cong-chua/4891005/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.