8.
Ta vòng tay qua cổ hắn, vùi đầu vào cổ hắn, "Tiểu Dật Dật, ta không biết giá trị của mình là gì, nhưng đệ biết, phải không?"
Đêm nay hắn đến tìm ta, chẳng phải hắn vừa nhận ra giá trị của ta sao?
Sau khi nói xong, ta không ngần ngại rút con dao găm ngắn từ trong tay áo ra, đâm vào bả vai hắn ta.
"Người đâu, có thích khách, hữu tướng bị thương rồi..."
Ta hét lên đầy kinh hoàng.
Tư Dật ôm lấy vết thương, hai mắt lạnh như băng, "Thượng Quan Niệm Vân, ngươi điên rồi sao?"
Có tiếng động ở đằng xa, đó là ngự lâm quân đi tuần đêm.
“Ngài là một ngoại thần, nửa đêm lại xông vào hậu cung, thật sự là đại nghịch bất đạo.” Ta nắm cánh tay hắn, “Chi bằng nói rằng vì truy sát thích khách đi.”
Trên môi hắn hiện lên một nụ cười tàn nhẫn, "Ta thật không nhìn ra, ngươi còn có cái gan này."
“Đa tạ hữu tướng thành toàn.” Hắn không giết ta, ngược lại còn cho ta cơ hội giải thích, điều đó có nghĩa là ta đã thắng cược.
Ta trong tâm trí của hắn, thực sự có giá trị.
Ngự lâm quân nhanh chóng đi đến, nhìn thấy Tư Dật bị thương, lập tức trở nên căng thẳng, không ít người muốn nhân cơ hội này để thể hiện bản thân.
Ta chỉ về hướng Tây Am nói với bọn họ rằng tên thích khách đã chạy đến đó. Ngay lập tức họ sẵn sàng đến Tây Am.
Trong lúc cấp bách, đây là cách duy nhất ta có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-co-anh/2712250/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.