13.
Chuyến săn bắn dừng lại và mọi người trở về cung.
Lục Viễn bị giam ở thiên lao, sống dở chết dở.
Ngày hôm sau, Tư Dật đích thân đưa ta đi xem Lục Viễn bị hành hình.
Vừa ra khỏi thiên lao, chân ta mềm nhũn ra suýt thì ngã xuống đất, hình ảnh tên cai ngục cầm dao khứa vào từng miếng da của Lục Viễn cứ hiện lên trong tâm trí ta.
Bên tai còn vang lên âm thanh xèo xèo của sắt âm ỉ thiêu đốt máu thịt.
“Tỷ tỷ, sao tỷ lại sợ hãi hơn đệ thế?” Tư Dật ngồi xổm bên cạnh ta, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt xuống lưng ta.
Ta cố gắng chịu đựng và chịu đựng, nhưng vẫn không thể kìm lại, và nôn ra một tiếng "Oẹ".
Hắn không chán ghét ta, hắn lấy khăn tay cẩn thận lau khóe môi cho ta, ghé vào bên tai ta, nhẹ giọng thì thầm, "Lục Viễn từng bị Lục Thâm hành hạ, thần trí của hắn mạnh hơn người thường gấp mấy lần, huống hồ đây là điều kiện mà đệ và hắn đã bàn với nhau. Tỷ đừng sợ, đệ sẽ không sao, vẫn có thể bảo vệ tỷ "
Trước đây, ta chỉ nghĩ rằng Lục Viễn chỉ biết hùa theo nịnh hót, chỉ muốn kết thân với những người quyền cao chức trọng nên mới không cần ta, mà lại không hề biết rằng hắn ta đang phải chịu sự tra tấn dã man của Lục Thâm, vì sợ liên luỵ nên hắn mới giữ khoảng cách với ta.
Ta nước mắt rưng rưng gật đầu, nắm lấy tay áo Tư Dật không buông.
Tư Dật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-co-anh/2712237/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.