14.
"Thượng Quan Niệm Vân, lần trước sau khi nàng vì một tên thái giám mà đâm ta, ta đã không xem nàng là Niệm Vi nữa. Ta có thể phân biệt rõ ràng nàng là Thượng Quan Niệm Vân." Tư Dật bước về phía ta, dùng hai tay ấn vào vai ta, "Nàng tin ta, đời này ta nhất định không phụ nàng."
Ta thẫn thờ nhìn hắn.
“Xin nàng đấy, Thượng Quan Niệm Vân.” Một tia sáng yếu ớt loé lên trong mắt hắn.
Trước đây, ta sợ chết, nhưng bây giờ, ta không sợ nữa, bởi vì người một lòng một dạ, người mà trong mắt chỉ có ta sẽ luôn ở bên cạnh ta.
Ta hít một hơi thật sâu và nói: "Tránh ra, ta phải đi gặp chàng.”
“Cho dù có binh lính có canh gác cẩn mật, nàng vẫn muốn xông vào sao?” Giọng nói của Tư Dật bình tĩnh lại.
"Đúng."
“Nàng có biết vì sao ta phải lật đổ gia tộc của hoàng hậu không?” Hắn đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt như muốn tan đi, lộ ra một chút xuân sắc.
Ta cau mày và lặng lẽ nhìn hắn.
"Mẫu phi của tỷ tỷ ta chết dưới tay hoàng hậu. Đệ đệ của tỷ tỷ, tứ hoàng tử, cơ thể suy nhược, ốm yếu bệnh tật, đương nhiên là do hoàng hậu làm." Hắn đưa tay xoa xoa tóc ta: “Ta muốn Lục Viễn nhận mọi tội lỗi, là bởi vì muốn mang thiên hạ trong sạch dâng đến tay của tứ hoàng tử, nàng đừng trách ta."
Trách Tư Dật ư? Ta cười khổ không nói nên lời, nếu không phải ta đến tìm Lục Viễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-co-anh/2712236/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.