Nguyên Họa nghe được âm thanh Từ Tử Kỳ nhàn nhạt thở dài, tim đau đớn nhói một cái, nàng để ý sao, đúng là vẫn còn để ý. Trong lòng Nguyên Họa bắt đầu cảm thấy vô cùng ủy khuất, nàng muốn khóc, thế nhưng vẫn khắc chế. Lúc này làm sao có thể khóc chứ, nếu như khóc không phải làm cho nàng càng thêm chán ghét sao?
Nguyên Họa cảm giác được Từ Tử Kỳ đang kéo chăn của nàng ra liền gắt gao níu lại không cho Từ Tử Kỳ kéo ra.
Từ Tử Kỳ biết Nguyên Họa nhất định là đang giận dỗi, phản ứng mới vừa rồi của mình nhất định là làm tổn thương lòng của đứa nhỏ này, Vì vậy tới gần đầu của Nguyên Họa nhẹ giọng nói “Nguyên Họa, đừng che, ngủ như vậy không tốt với thân thể.”
Nguyên Họa xoay người lầm bầm một chút, vẫn không chịu để ý Từ Tử Kỳ, còn tiếp tục buồn bực. Bất quá ngộp đến nàng thật khó chịu, thở cũng không thở được. Quả nhiên cùng Từ Tử Kỳ tức giận đều là bản thân tự chịu tội.
“Nguyên Họa, đừng buồn bực, mau ra đây.” Từ Tử Kỳ vừa kéo chăn vừa nói. Thế nhưng Nguyên Họa vẫn không chịu buông tay, sống chết lôi kéo không cho Từ Tử Kỳ xốc lên.
Nguyên Họa vẫn còn rất khó chịu, ai ghét bỏ nàng cũng không sao cả, chỉ là Từ Tử Kỳ ghét bỏ nàng làm nàng cảm thấy mình đặc biệt biến thái.
Từ Tử Kỳ thấy Nguyên Họa bướng bĩnh, buông lỏng tay ra nói “Nguyên Họa, tôi đếm đến ba, nếu như em không ra thì đi ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-cao-tinh-cai-gi-day-nga-van-tue/2065452/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.