Từ Tử Kỳ nhìn tên vô lại Nguyên Họa trên giường mình, tức giận đến răng cũng ngứa ngáy. Cắn răng nói “Đi xuống!” 
Nguyên Họa làm sao để ý tới Từ Tử Kỳ a, xuống thì phải đi về, nàng mới không cần đâu! Vì phúc lợi của mình thì cho dù bị Từ đại mỹ nữ đánh cũng không thể xuống giường. 
“Tử Kỳ, em muốn cùng chị ngủ.” Nguyên Họa tận lực bày ra dáng vẻ của bản thân khiến cho người khác cảm thấy cực kỳ đáng thương, muốn kích thích mẫu tính của Từ Tử Kỳ. Thế nhưng chiêu bách phát bách trúng này luôn không có tác dụng đối với Từ Tử Kỳ. 
Từ Tử Kỳ căn bản không nhìn ánh mắt của Nguyên Họa, nhưng mà nàng biết tên Nguyên Họa này lại giả bộ đáng thương, còn giả bộ đặc biệt giống, nếu như nhìn, mình nhất định sẽ mềm lòng. 
Muốn đem Nguyên Họa kéo lên, ngẫm lại tốt hơn là tùy nàng đi. 
Từ Tử Kỳ liếc mắt nhìn Nguyên Họa, tức giận nói “Em đi tắm cho tôi rồi mới được ngủ.” 
Nguyên Họa nghe Từ Tử Kỳ nói một câu như vậy, nhất thời cười đến sáng lạn như hoa. Xuống giường đi đến WC trong phòng Từ Tử Kỳ, nhìn một chút bày biện trong WC, aiz... Cảm thán, kẻ có tiền nha! Nhìn lại bồn tắm lớn, thật khác biệt a! Mở đầy nước xong mới nhớ lại mình không mang áo ngủ theo a, vậy phải làm sao bây giờ a? Nguyên Họa nhăn nhó đi ra WC trước mặt của đến Từ Tử Kỳ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nhìn Từ Tử Kỳ, cúi đầu nhỏ giọng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-cao-tinh-cai-gi-day-nga-van-tue/2065451/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.