Hôm nay chúng tôi sẽ được chèo ghe vượt thác nhân lễ hội nước. Tôi đã chờ rất lâu để đợi đến ngày hôm nay, mặc dù tôi hoàn toàn không biết bơi. Ngày còn nhỏ, mẹ tôi không thích cho tôi đi tắm biển bởi vì theo quan điểm phương Đoông, mạng tôi là mạng hỏa nên khắc thủy, xuống nước sẽ có tai nạn xảy ra.
Trời nắng trong xanh, mây lửng lờ, lửng lờ. Thời tiết rất hợp cho buổi đi vượt thác hôm nay. Sau khi mặc xong áo phao, và những thứ bảo hộ linh tinh, chúng tôi chia đội rồi leo lên thuyền. Mỗi chiếc thuyền sẽ có sức chứa bốn hoặc năm người. Thuyền màu xanh, trông giống như một cái bong bóng được bơm căng đầy hơi. Tôi, Ellen, John và James, người bếp trưởng khó tính mà tôi đã kể ở trên, thuộc một đội. Tôi là người duy nhất không biết bơi, nên mọi người trấn an rằng “Sẽ không sao đâu. Rất vui và không hề nguy hiểm. Nếu cô rớt xuống nước thì chúng tôi sẽ kéo cô lên.” Điều đó làm tôi thấy yên tâm. Chúng tôi thả thuyền trôi theo dòng nước. Những gợn sóng mạnh trắng xóa cứ đẩy thuyền đi một cách mạnh mẽ mà không cưỡng lại được. Chúng tôi phải cố gắng để thuyền không bị lạc hướng, và không va phải những mõm đá trên đường. Hai bên đường là những lùm cây xanh, xum xuê, mọc giữa những vách đá đứng sừng sững như những ông thần trấn giữ vùng nước. Nước chảy khá mạnh, gây lên một cảm giác vừa phấn khích vừa lo sợ. Chúng tôi hét lên phấn khích và có phần sợ hãi mỗi lần suýt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-bong-la-khi-yeu-anh/40963/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.