Con người thường phải gặp gỡ vô số người, trải qua rất nhiều đổ vỡ, cuối cùng mới có thể tìm thấy người đối với mình quan trọng nhất, hoặc là phù hợp nhất trong tâm tưởng. Cô cũng đã từng trải qua một cuộc tình, người ấy cho cô cảm giác thật lạ, khiến cho cô bỏ xuống hết tự tôn, hết rụt rè vốn có của một người con gái để mà mặt dày mày dạn theo đuổi anh, cuối cùng vẫn chỉ là nhận về một trái tim đầy vết xước. Người ta nói rằng trải qua sóng gió, con người sẽ trưởng thành hơn, nhưng để đến cuối cùng có thể đạt được hai chữ trưởng thành ấy thì thời gian đã phải trôi qua nhiều lắm. Cô chạy trốn khỏi những đau thương, những mất mát, đến một vùng đất mới, nơi mà chẳng có ai quen biết, nơi mà cô có thể giả như rằng chẳng có chuyện gì đã từng xảy ra cả, cô không yêu ai, cũng chưa từng phải nhận lấy những tổn thương nào.
Cũng tại cái khoảng trời xa lạ ấy, cô gặp được người đàn ông mà mình muốn dựa vào cả đời này. Anh cũng như cô, ấn tượng về người con gái bé nhỏ ấy chẳng biết từ khi nào đã in sâu vào tâm trí, chỉ là họ không có đủ can đảm để bước qua cái ranh giới của nhau, sau đó bắt đầu một mối quan hệ chính thức như bao người khác. Trong những ngày ở cạnh bên, họ chỉ cứ đi song song như vậy, tự cho rằng có lẽ tình cảm của mình chưa đủ sâu đậm, vậy nên vẫn chẳng thể nào chạm vào trái tim nhau. Rời xa rồi lại gặp lại, lúc này học đều đã không còn giống như khi xưa nữa, chỉ là trái tim ấy, nó vẫn giữ nguyên tiếng nói và nhịp đập của nó, nhắc nhở rằng đã đến lúc rồi, cứ vậy mà yêu thôi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.