Động tác leo cây của Lương Minh Nguyệt rất thuần thục, nhờ các cành nhỏ bên cạnh, hai ba bước cô đã leo lên ngọn cây.
Cô cầm cây sào dài gõ ngẫu nhiên giữa các cành cây, quả dạt dẻ to bằng nắm tay rơi xuống đất, có quả ẩn trong đám lá rụng, có quả lăn đi. Một quả lăn đến bên chân Vương Nam Thặng, anh ngồi xổm xuống nhìn, cảm thấy đầu óc mình được mở mang, cái quả cầu nhỏ phủ đầy gai này là hạt dẻ á?
Cây sào dài của Lương Minh Nguyệt chăm sóc khắp nơi, rồi trèo cành đu xuống.
Cô đi đến bên cạnh Vương Nam Thặng, đưa cho anh một cái kẹp dài, Vương Nam Thặng vẫn không nhịn được hỏi: “Đây là hạt dẻ hả?”
Lương Minh Nguyệt liếc nhìn anh, Vương Nam Thặng rất oan ức, cái liếc mắt của cô giống như anh là thằng đầu đất ấy.
Lương Minh Nguyệt dùng một chân nghiền nát quả hạt dẻ, lại dẫm nửa quả cạy ra, bóc hai ba hạt bên trong ra, giơ đến trước mặt Vương Nam Thặng, “Quen chưa?”
Vương Nam Thặng gật đầu, bình tĩnh nói: “Thì ra là thế.”
Lương Minh Nguyệt lại bóc thịt quả, trực tiếp nhét vào miệng anh, Vương Nam Thặng cúi đầu ăn, không cẩn thận chạm vào ngón tay của cô, trong lòng lại có cảm giác hồi hộp khác thường.
Lương Minh Nguyệt hoàn toàn không để ý, cô xoay người tập trung nhặt hạt dẻ.
Khi hai người nhặt đầy chiếc sọt, mặt trời đã lặn xuống lưng chừng núi phía xa. Tầng tầng lớp lớp mây chiều phủ kín nửa bầu trời, những hàng cây xanh mướt, những ngọn đồi nhấp nhô đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-ang-may-troi/1124810/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.