Chương trước
Chương sau
Tôi theo bản năng mà nhìn thoáng qua vị trí Cố Tây Thành. Cố Tây Thành từ lúc vào trường học lại khôi phục bộ dáng xa cách lãnh đạm hàng ngày.

Lúc này hắn cầm mấy cái bài thi, xoay bút suy tư giải bài. Thoạt nhìn vô cùng lạnh lùng chuyên chú.

Đó là nếu làm lơ nội tâm chua muốn chết đang rít gào.

"Tô Tiêu Tiêu, mới có mấy ngày không có ngồi cùng bàn, cậu không vô lương tâm đến mức lơ tôi như vậy chứ?" Lâm Ưu bất mãn vỗ vỗ tôi.

Tôi bị tay cậu ta không biết nặng nhẹ đánh cho ho vài tiếng. Vội vàng mở tay cậu ra nói: "Có chuyện gì thì nói, đừng động thủ."

Chúng tôi ngày thường có thói quen cãi nhau ầm ĩ, Lâm Ưu cũng không giận. Cậu tựa hồ có việc thực sự sốt ruột. Như có như không nhìn ai, cậu đột nhiên cong lưng.

Toàn bộ đầu tiến đến bên tai tôi, thần thần bí bí mà nói: "Hoa khôi muốn chuyển lớp."

Tôi sửng sốt một chút, còn chưa kịp nói gì, liền nghe thấy một tiếng thanh thúy "Răng rắc".

Tôi cùng Lâm Ưu đồng thời nhìn về phía Cố Tây Thành.

Chỉ thấy Cố Tây Thành bình tĩnh đem bút chì trong tay bẻ thành hai nửa ném qua một bên, một lần nữa cầm một chiếc mới ra.

Tiếp nhận lấy hai cái ánh mắt một lời khó nói hết của chúng tôi. Hắn chỉ là nhàn nhạt nói: "Ngại quá, tớ đang suy nghĩ hơi nhập tâm."

Tôi: "......"

Tôi yên lặng đẩy thân mình Lâm Ưu ra.

Không vì cái gì khác.

Tôi nghe được đáy lòng Cố Tây Thành đang khóc thút thít.

Lâm Ưu từ trước đến nay đều là khúc gỗ thô, không có nhận thấy được bầu không khí xấu hổ xung quanh.

Cậu ta chỉ là có chút sốt ruột mà nhỏ giọng nói: "Ai nha Tiêu Tiêu, cậu không phải đem hoa khôi đánh bại rồi sao? Chuyện này làm sao bây giờ a?"

"Ai đánh bại nàng? Tôi......" Tôi dừng một chút, tiếp theo đó không thể tưởng tượng nói, "Cậu ta sẽ không phải là muốn chuyển vào lớp chúng ta chứ?"

Đời trước lại không có việc này phát sinh!

Tình tiết biến hóa lớn như thế này làm tôi cảm giác tôi không phải trọng sinh mà là xuyên đến thế giới song song.

Lâm Ưu sắc mặt trầm trọng gật gật đầu.

"......"

Tôi buồn bực.

Tôi không phải sợ cô ta.

Mà là nói như thế nào đây......

Thật sự rất phiền.

Một tiếng chửi thề vừa đến bên miệng, cửa đột nhiên truyền đến một trận xôn xao.

Lòng tôi chợt dâng lên một cổ dự cảm chẳng lành.

Quay đầu, tôi vừa vặn trông thất hoa khôi tóc dài buông thả, đi bước một mà hướng về phía thân ảnh tôi.

Lâm Ưu theo bản năng mà rút lui. Ước chừng cách xa hai mét.

Tôi nhìn cậu ta trợn mắt. Vươn tay, dùng ngón giữa lên án hành vi không nể tình huynh đệ.

Lâm Ưu nâng đầu làm như không thấy.

Một lát sau hoa khôi đã muốn chạy tới trước mặt tôi. Cô ta từ trên cao mà nhìn xuống tôi, ánh mắt còn liếc sang Cố Tây Thành ngồi bên cạnh.

Tiếp theo, cô ta cong lưng, tiến đến bên tai tôi. Dùng âm lượng chỉ hai người nghe được nói: "Tô Tiêu Tiêu, chuyện nhà cô tôi đều biết hết."

Tôi nheo lại mắt, biểu tình nháy mắt lạnh xuống.

10

Cô ta nói xong liền đứng dậy, cao ngạo lại khiêu khích mà nhìn tôi.

Tôi cười lạnh một tiếng, không chút hoang mang nói: "Thì sao?"

"Ha?" Cô ta trào phúng mà cười, "Thì sao? Tô Tiêu Tiêu, không nghĩ tới cô thế nhưng là con gái của tiểu......"

"Thẩm Liên Tâm, cô đừng quá đáng quá mức."

Cố Tây Thành đột nhiên mở miệng, không chút khách khí mà đánh gãy lời Thẩm Liên Tâm nói.

Tôi quay đầu nhìn hắn một cái. Trong mắt còn mang theo chút cảnh giác còn chưa tan. Cố Tây Thành đối diện với tầm mắt tôi rõ ràng sửng sốt một chút. Nhưng chỉ là một cái chớp mắt, hắn liền thu thập tốt cảm xúc.

Lại nhìn về phía Thẩm Liên Tâm, ánh mắt hắn vẫn lạnh ý như cũ.

"Tôi mặc kệ cô làm như thế nào chuyển tới lớp này, ba cô cùng tôi có bao nhiêu quan hệ...

... Nhưng những lời không nên nói thì đừng nói, bằng không hậu quả ba của cô cũng không thể gánh thay cô được."

Cố Tây Thành đưa ra lời cảnh báo.

Tôi nhìn sang Thẩm Liên Tâm gương mặt trắng bệch. Bộ dạng vừa mới vênh váo tự đắc đã tiêu tán không tăm hơi.

Lòng tôi có chút muốn cười. Cố Tây Thành bỗng chốc giống với mấy vị bá đạo tổng tài.

Nhưng mà tôi cười không nổi.

Mãi đến khi Thẩm Liên Tâm căm giận mà ôm tài liệu trở lại chỗ ngồi, tôi còn như có như không mà nhìn Cố Tây Thành.

Bộ dạng vừa rồi của hắn......

Chẳng lẽ hắn cũng đã biết chuyện?

Cố Tây Thành hơi hơi nhíu lại mi, nhìn tôi với ánh mắt thâm trầm sâu thẳm.

Tôi mặt ngoài nhàn nhạt, thực tế lực chú ý đều tập trung tới thanh âm nội tâm của hắn.

"Tiêu Tiêu sắc mặt thật kém, Thẩm Liên Tâm nói bậy cái gì vậy?

"Cô ta vừa rồi hình như là nói tiểu cái gì? Chẳng lẽ Tiêu Tiêu có nhược điểm mà cô ta bắt được?

"** này ** Thẩm Liên Tâm mình thật sự *******!

"Không được, mình phải trở về tìm ba mình thương lượng mới được. Điều kiện đem Thẩm Liên Tâm điều đến một ban đi, vừa lúc lấy thành tích thi cuối kỳ của cô ta đều không cần đổi trường thi."

"......"

Tôi nhịn không được biểu tình lạnh nhạt. Tôi là có lo lắng.

Tuy rằng tôi nói cho hắn một ít sự tình của mẹ. Nhưng tôi rốt cuộc còn không có làm tốt cho hắn biết sở hữu sự tình chuẩn bị.

Thời điểm hắn vừa đánh gãy lời nói Thẩm Liên Tâm quá kịp thời. Làm tôi không thể không hoài nghi hắn lén lút đã sớm điều tra qua tôi. Kết quả ai biết hắn chẳng những không rõ ràng lắm, nội tâm còn càng thêm thái quá lên.

Tôi nghe mà nhịn không được muốn cười.

Sớm đã quên ngay từ đầu mục đích là gì. Đặc biệt là Cố Tây Thành đã nghiêm trang mà lấy ra di động sau đó cho soạn tin nhắn gửi cho ba.

Bộ dạng nghiêm túc nghiêm cẩn kia thoạt nhìn như là vài trăm vạn sinh ý.

Từ từ.

Giống như là vài trăm vạn sinh ý?

Tôi không xứng.

"Cậu cười cái gì?" Cố Tây Thành đột nhiên ngẩng đầu, lo lắng mà nhìn tôi.

"Tiêu Tiêu sẽ không bị Thẩm Liên Tâm kích thích lớn quá chứ? Sao lại chốc lát khổ sở, chốc lát lại cao hứng?

"Không được, phải lập tức nhắn cho ba ba, ai cũng không thể ảnh hưởng đến Tiêu Tiêu nhà chúng ta thi vào Thanh Bắc!"

"Phốc ——" tôi hoàn toàn nhịn không được.

Nhìn Cố Tây Thành một bộ "trời lạnh rồi làm cho tập đoàn Vương Thị phá sản đi", tôi cười chảy nước mắt.

Cố Tây Thành đã mê man rồi.

Cậu ta cầm di động ngơ ngác mà nhìn tôi, học sinh xuất sắc từ trước đến nay cơ trí trong ánh mắt khó có được toát ra một tia ngu đần. Suy nghĩ vụn vặt trong đầu đều dừng.

Mạch não học bá sao lại đáng yêu như thế chứ?!

Tôi cười đến đau cả bụng.

Thật vất vả mới có thể ngừng cười, tôi đỡ cái trán hít sâu dưỡng khí. Ngượng ngùng, cười đến càn rỡ, ít nhiều có lúc thiếu oxy.

Cố Tây Thành biểu tình một lời khó nói hết. Nhìn như là ngay lập tức liền phải gọi 120 cho tôi. Tốt nhất là nối thẳng khoa tâm thần.

Tôi ổn định hô hấp, lúc sau ngước mắt nhìn cậu. Tùy tay lau nước mắt một bên khóe mắt.

Tôi đối với cậu cười giảo hoạt. Cố ý hướng cậu ta vứt ánh mắt mê hoặc, tôi kéo dài dòng làm ra vẻ nói.

"Hoá ra hồng nhan họa thủy, là loại cảm giác này nha ——"

11

Sau đó cả ngày, Cố Tây Thành đều không có nhắc đến Thẩm Liên Tâm. Bởi vì hắn toàn tập trung tự hỏi "Hồng nhan họa thủy" rốt cuộc là có ý tứ gì.

Đề thi không có đụng đến. Lòng tôi ít nhiều có một chút cảm giác có lỗi nho nhỏ.

Chậm trễ học bá học tập, tội lỗi tội lỗi.

Nhưng mà lúc sau mấy ngày. Tôi hoàn toàn không có tâm tình vui đùa. Truyện Phương Tây

Tôi phát hiện bên người ngẫu nhiên sẽ bắt đầu xuất hiện một vài lời nói linh tinh không căn cứ. Đều nói hoa khôi trong lúc vô tình tiết lộ ra, là tôi chen chân vào tình cảm của cô ta cùng Cố Tây Thành.

Lời đồn đại như có như không, nhưng làm tôi hoàn toàn bắt không được chứng cứ để chất vấn Thẩm Liên Tâm.

Tôi tính toán yên lặng xem biến.

Nhưng mà thẳng đến lúc tôi nhìn thấy trên bàn bị thuốc màu viết thật to hai chữ "Tiểu tam". Tôi liền biết chuyện này sẽ không bình thản mà kết thúc như vậy.

Rũ mắt, tôi lẳng lặng mà đứng lên. Trong phòng học an tĩnh đến đáng sợ. Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người tôi, không có một người dám lớn tiếng thảo luận.

Tôi cân nhắc một chút, đem ánh mắt bắn về phía Thẩm Liên Tâm. Quả nhiên, cô ta lúc này đang ngồi ở trên chỗ ngồi, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn tôi.

Tôi hơi hơi nheo lại mắt.

Không có lập tức đi tìm cô ta tính sổ, ngược lại một lần nữa nhấc cặp sách, xoay người đi ra phòng học.

Phòng điều khiển.

Nhất định phải đem chứng cứ cầm ở trong tay trước.

Tôi một đường chạy thật nhanh đến phòng điều khiển. Mới vừa đẩy cửa phòng ra, tôi nhìn thấy là vẻ mặt nghiêm túc của Cố Tây Thành đang đứng theo dõi màn hình trước mặt.

Nghe được tiếng mở cửa, hắn cùng thầy giáo phụ trách cùng nhau quay đầu.

Cố Tây Thành sắc mặt hơi đổi.

"Xong rồi, Tiêu Tiêu sao lại tới sớm như vậy, mình còn không có tới kịp đem sự tình giải quyết.

"Đáng chết Thẩm Liên Tâm, động tác cô ta cũng thật nhanh.

"Làm sao bây giờ? Như thế nào mới có thể làm Tiêu Tiêu an tâm?"

Cố Tây Thành nội tâm khẩn trương mà hiện lên một đống lời nói. Không biết vì cái gì. Rõ ràng mất đi chứng cứ mấu chốt. Nhưng nhìn đến Cố Tây Thành giờ khắc này tôi lại cảm thấy vô cùng an tâm.

"Lớp trưởng, thầy giáo tìm cậu." Tôi hơi hơi mỉm cười, tự nhiên mà nói.

Cố Tây Thành sửng sốt một chút. Hắn đầu tiên là cúi đầu cùng thầy phụ trách nói vài câu gì đó, sau đó liền bước nhanh đi ra.

Tôi cùng hắn vai sát vai rời đi phòng điều khiển. Dọc theo đường đi tôi đều ở tự hỏi làm thế nào để mở miệng dò hỏi.

"Camera tạm thời nhìn không tới là ai giở trò quỷ, nhưng mà tám chín phần chính là Thẩm Liên Tâm."

Cố Tây Thành đột nhiên mở miệng, thanh âm có vẻ có điểm trầm thấp.

"Việc này trách tớ, tớ sẽ phụ trách đem cô ta giải quyết tốt."

"Thật xin lỗi Tiêu Tiêu, làm cậu chịu ủy khuất rồi." Cậu ta nói xong lời cuối cùng thanh âm có chút uể oải.

Tôi nhẹ nhàng cười cười.

Vươn tay, tôi nhón chân vỗ vỗ đầu của hắn. Cố Tây Thành lập tức liền ngây ngẩn cả người.

"Không có việc gì, không trách cậu...

Ai gây sự người đó phụ trách, Thẩm Liên Tâm nếu dám làm, liền phải gánh vác hậu quả.

"Tớ tin tưởng cậu, sẽ đứng về tớ đúng không." Tôi nhìn hắn cong mặt mày.

Lỗ tai Cố Tây Thành mắt thường cũng có thể thấy đang đỏ lên. Hắn trước đến nay luôn trầm tĩnh khó có được lại lộ ra một tia hoảng loạn. Nội tâm lập tức đều loạn thành đoàn.

"Đương nhiên! Tớ khẳng định luôn đứng về phía cậu!" Hắn nghiêm túc dị thường cùng tôi bảo đảm.

Tôi cười một chút, cùng Cố Tây Thành còn có chút hoảng hốt trở về phòng học.

Một khắc nhìn thấy chúng tôi tiến vào, trong phòng học lâm vào một mảnh quỷ dị yên tĩnh.

Mọi người theo bản năng mà im lặng, ánh mắt sâu xa mà đuổi theo thân ảnh tôi.

Tôi nhìn đến gương mặt ghen ghét của Thẩm Liên Tâm. Hơi hơi gợi lên khóe môi, tôi trực tiếp đi tới trước mặt cô ta.

"Tôi đã tra được camera, là cậu ở trên bàn tôi viết mấy dòng kia."

"Cô nói bậy! Thời điểm tôi tới trên bàn cô cũng đã có chữ viết! Có rất nhiều người có thể làm chứng cho tôi."

Thẩm Liên Tâm kích động mà đứng lên, hướng về những người khác trong lớp tìm kiếm sự đồng tình. Có mấy bạn học xác thật giúp cô ta làm chứng.

"Nhưng tôi đích xác nhìn thấy trên camera." Tôi nói không nhanh không chậm.

Thẩm Liên Tâm đã tức muốn hộc máu: "Cô nói nhìn thấy là nhìn thấy? Cô có bản lĩnh lấy ra cho mọi người đều nhìn xem đi!"

Tôi cười lạnh một tiếng. Hơi hơi câu môi, tôi dùng thanh âm tất cả mọi người có thể nghe được nói.

"Chứng cứ nhất định sẽ lấy ra, nhưng trước đó......

"Thẩm Liên Tâm, cậu không phải cảm thấy tôi không bằng cậu sao, hoàn toàn là dùng thủ đoạn đen tối đoạt đi Cố Tây Thành sao? Chúng ta hôm nay liền đường đường chính chính so sánh một hồi đi."

"Nếu là học sinh, chúng ta đây cũng không làm gì màu mè cả."

"Kỳ thi cuối kì nếu tôi thi thắng cậu, cậu phải ở toàn trường xin lỗi vì bôi nhọ chuyện của tôi."

"Nếu cậu thi thắng tôi, tôi thôi học."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.