Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, Lục Tu Văn cuối cùng cũng từ trong mê man tỉnh lại.
Y đã hôn mê suốt ba ngày, tỉnh lại chỉ kịp nhìn Đoàn Lăng kêu Sư đệ” một tiếng rồi lại chìm vào giấc ngủ. Đoàn Lăng vội vàng lôi Ngụy thần y đang ở trong viện nghịch tuyết lại đây, hối hắn bắt mạch cho Lục Tu Văn.
Ngụy thần y thần tình không kiên nhẫn, tùy ý dò xét mạch đập của y, “Ngươi là con vịt hả, dội nước bao nhiêu lần cũng không thấy đọng lại được một chút! Bệnh của y không thể trị được, thời điểm có thể tỉnh lại tự nhiên sẽ hồi tỉnh, nếu vẫn chưa thể tỉnh lại…”
Đoàn Lăng đưa mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt kia so với những bông tuyết lớn ngoài kia còn lạnh hơn vài phần.
Ngụy thần y biết điều nuốt lại ý cũ, chuyển sang ý mới: “Ai da, nếu y đã tỉnh dậy một lần, bệnh tình hẳn sẽ chuyển biến tốt đẹp, chắc chắn sẽ tỉnh lại, chỉ có điều không biết là sớm hay muộn, đành chậm rãi chờ thôi.”
Đoàn Lăng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, như cũ ở bên giường túc trực. Hai tay của hắn cuốn băng thật dày, nếu không nhờ có Ngụy thần y y thuật cao minh, lại dùng kim sang dược tốt nhất chữa trị cho hắn, hai tay này đã sớm bị phế đi.
Ngày đó, hắn liều mạng tụ lại phần nội lực ít ỏi trong cơ thể, dùng tay không mà xuất chưởng, gắng hết sức tàn mới có thể đánh nát cửa đá. Bước vào mật thất, Đoàn Lăng suốt đời có lẽ cũng không thể quên cảnh tượng hắn nhìn thấy, thạch thất chật hẹp vương vãi máu tươi, mùi máu nồng đến gay mũi. Đỗ Phong nằm ngửa trên mặt đất, trên yết hầu có một vết cắt dài, hiển nhiên không sống nổi. Con mắt còn lại trợn trừng thật lớn, chính là chết không nhắm mắt. Lục Tu Văn không nhúc nhích ngã ngồi bên cạnh, toàn thân đều là miệng vết thương, hắc y trên người đều đã bị nhuộm thành màu đỏ sậm, nhìn không ra là sống hay chết.
Tim Đoàn Lăng như muốn ngừng đập ngay khoảnh khắc hắn nhìn thấy thân ảnh kia. Chân như bị đóng đinh lại, hắn không có can đảm bước lên kiểm tra hơi thở của y.
Sau đó Ngụy thần y tiến vào, hô một tiếng: “Mật thất này có vấn đề rồi, mau ôm người ra ngoài.” Lúc này Đoàn Lăng mới hồi phục tinh thần, vội vàng bế Lục Tu Văn dậy, chạm đến cơ thể ấm áp của người nọ, cảm nhận được hô hấp mỏng manh của y, tim của hắn mới yên ổn đập trở lại.
Ngụy thần y coi như hảo tâm, thấy thương thế của Lục Tu Văn như vậy cũng không ép bọn hắn rời đi, ngược lại còn cho họ trụ trong khách phòng, dùng hoa kim châm cầm máu, lại kê đơn bốc thuốc, tốn không ít dược liệu quý báu.
Đoàn Lăng tất nhiên là liên tục nói lời cảm tạ.
Ngụy thần y cũng không khách khí, khoát khoát tay, “Ta là thấy tiểu tử họ Lục kia thuận mắt mới cứu mạng y, chẳng phải vì nể mặt ngươi, cảm tạ làm cái gì.”
Lúc sau Liễu Dật đem thi thể Đỗ Phong từ trong mật thất ra, Ngụy thần y quan sát một phen, ngạc nhiên thốt lên: “Lạ nhỉ, tên này là trúng độc rồi mới bị một đao cắt đứt yết hầu.”
“Trong mật thất có giấu độc dược?”
“Lấy đâu ra. Lúc vừa mở được mật thất ra, ta đã biết mùi hương kia vô cùng bất thường, chắc chắn là tiểu tử họ Lục giở trò quỷ. Chậc, nhưng thật sự bản lĩnh không tồi a.”
Lúc ấy trong mật thất chỉ có hai người Lục Tu Văn và Đỗ Phong, Đỗ Phong đương nhiên sẽ không tự mình cắt cổ tìm chết, kẻ ra tay giết hắn, tất nhiên chính là Lục Tu Văn. Nhưng khi đó Lục Tu Văn đã hấp hối, làm thế nào lại đánh bại được một Đỗ Phong võ công cao cường? Ngụy thần y thảo luận cùng Liễu Dật nửa ngày, cũng không đoán ra nội tình.
Đoàn Lăng thì không rảnh đến vậy, vẫn chăm chăm thủ hộ bên giường, chờ Lục Tu Văn tỉnh lại.
Lục Tu Văn bị thương rất nặng, trên người đầy vết roi tạm thời không nhắc tới, nguy hiểm nhất là vết thương trên vai, sâu đến mức thấy được cả xương, huyết nhục giảo lạn, giống như một lỗ thủng máu chảy đầm đìa.
Kiến thức rộng rãi như Ngụy thần y khi băng bó miệng vết thương cũng không nhịn được hít một ngụm lãnh khí, người bình thường bị thương như vậy đã sớm đau đến chết ngất, làm sao mà còn khả năng cầm đao giết người?
Y bị thương như vậy, đối với thân thể đã vốn ốm yếu là họa vô đơn chí, độc dược bị kích thích phát tác trước thời hạn, dù là thuốc hay châm cứu cũng không còn tích sự gì. Chiếu theo cách nói của Ngụy thần y, người này thậm chí có thể ngủ luôn không tỉnh lại.
Hiện giờ Lục Tu Văn rốt cuộc đã tỉnh, không thể nghi ngờ là tin tức tốt với Đoàn Lăng. Mấy ngày trước ác chiến, hắn bị thương không nhẹ, lại trông chừng y mấy đêm liền, thật sự đã buồn ngủ đến cực điểm. Giờ tâm đã yên, bất tri bất giác dựa vào đầu giường ngủ thiếp đi.
Chợp mắt một lúc đã đến nửa đêm, cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve hai bàn tay quấn kín vải trắng của hắn.
Nến trong phòng chưa tắt, Đoàn Lăng nhất thời mở to mắt, nhận ra tuấn nhan quen thuộc, sắc mặt tuy rằng tái nhợt, nhưng đôi mắt đen vẫn phát sáng như thường, còn hơi hàm chứa ý cười.
“Lục Tu Văn…”
“Sư đệ,” Lục Tu Văn nhìn đôi tay hắn, “Tay ngươi sao lại bị thương.”
Vì cứu ngươi ra, đôi tay chút nữa đã bị phế bỏ loại chuyện như thế Đoàn Lăng đương nhiên sẽ không mở miệng, chỉ hàm hồ đáp lại: “Một chút tiểu thương mà thôi.”
Tiếp theo như sực nhớ ra, hắn liên thanh hỏi: “Vừa mới tỉnh dậy, ngươi muốn uống nước không? Hay ăn chút gì? Hay là ta đi tìm Ngụy tiền bối đến xem ngươi thế nào?”
Lục Tu Văn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, nói: “Nửa đêm rồi, đánh thức người khác làm gì?”
“Nhưng thân thể của ngươi…”
“Thân thể của ta tốt thật rồi, chỉ là có chút khát.”
Đoàn Lăng vội đi tới bàn rót nước, hai tay hiện tại không quá linh hoạt nên phá lệ hành động thật cẩn thận.
Lục Tu Văn dựa vào tay hắn uống mấy ngụm nước, “Còn lâu trời mới sáng, sư đệ cũng nghỉ ngơi đi.”
“Ta vừa ngủ ban nãy rồi, hiện tại cũng không buồn ngủ, vừa lúc ở lại với ngươi.”
Lục Tu Văn cũng không miễn cưỡng, y nhìn quanh bốn phía: “Đây là nhà Ngụy tiền bối?”
“Ừm, thương thế của ngươi quá nặng, không thể chịu được sức ép. Ngụy tiền bối cho chúng ta mượn phòng khách, lại tận tâm tận lực chữa trị thương thế của ngươi, cái gì là hảo dược liệu đều đã dùng tới, ngay cả tiền khám cũng không nhận.”
“Bệnh của ta… Ngụy tiền bối nói thế nào?”
“Hắn nói…” Đoàn Lăng dừng một chút rồi nói nhanh, “Hắn đã nghĩ xong vài phương thuốc, chỉ cần hảo hảo điều dưỡng, thân thể ngươi sẽ có chuyển biến tốt.”
Công phu nói dối đã luyện đến trình độ mặt không đổi sắc, nhìn vào không lộ ra chút manh mối.
Lục Tu Văn “Ừm” một tiếng, trên mặt cũng không thể hiện gì, chẳng rõ là tin hay không tin, chỉ hỏi: “Ngày đó ngươi bị thương, cũng là Ngụy tiền bối chữa trị?”
“Đương nhiên.”
Lục Tu Văn gật gật đầu, nương nhờ ánh nến mờ nhạt trong phòng, tỉ mỉ ngắm nhìn Đoàn Lăng.
Bị nhìn quá mức chuyên chú, Đoàn Lăng cả người không được tự nhiên, “Nhìn cái gì?”
Lục Tu Văn không nhịn được, cười rộ lên.
Vai y thương thế quá nặng, chỉ có một cánh tay còn cử động được. Y vươn tay kia đến, nhẹ nhàng chạm vào má Đoàn Lăng, ánh mắt nhu tình như nước, “Vẫn còn may, sư đệ ngươi bình an vô sự.”
Đoàn Lăng thoắt cái thành con tôm luộc, không khỏi nghiêng đầu tránh đi.
Lục Tu Văn có phần thất vọng, tay lơ lửng ở giữa không trung trong chốc lát mới chậm rãi thu hồi.
Đoàn Lăng xoay đầu lại, nhìn y nói: “Lúc đó nếu như không có ngươi, ta đã chết dưới tay Đỗ Phong, xem như… ngươi đã cứu ta một mạng.”
Lục Tu Văn chớp mắt mấy cái, “À ra là vậy, sư đệ muốn lấy thân báo đáp sao?”
“Đừng nháo nữa,” Đoàn Lăng vội đứng dậy dém lại góc chăn cho kĩ, mở miệng trách mắng, “Ngươi đang bị thương, nếu còn cảm lạnh nữa thì làm thế nào?”
Lục Tu Văn trong lòng ngọt lịm, cười cho đủ rồi mới nói: “Đỗ Phong cùng ta có cừu oán, không phải hắn giết ta, thì là ta giết hắn, sư đệ không cần để tâm.”
Đoàn Lăng không lên tiếng, chỉ cúi đầu chỉnh lại chăn cho thật kín, “Trời còn chưa sáng, ngươi ngủ tiếp đi.”
Lục Tu Văn tiếp chuyện hắn một lúc, quả thật đã mệt mỏi, nhắm mắt lại là ngủ ngay.
Đoàn Lăng lẳng lặng ngồi bên cạnh.
Một lát sau, chỉ nghe “xuy” một tiếng, ngọn nến trên bàn tắt mất. Đoàn Lăng vẫn như cũ không nhúc nhích, ngồi yên trong bóng đêm tĩnh lặng.
Sáng hôm sau, Liễu Dật nghe nói Lục Tu Văn đã tỉnh, lập tức lôi Ngụy thần y chạy tới.
Ngụy thần y theo lệ thường bắt mạch cho Lục Tu Văn, một lần nữa kê thuốc, vừa xong việc liền bị Liễu Dật đuổi ra ngoài, chỉ thấy hắn bám lấy Lục Tu Văn miệng liến thoắng: “Lục đại ca, ngươi tỉnh dậy hơi bị đúng thời điểm nha, vừa kịp uống cháo tịch bát nha.”
腊八粥: cháo mồng 8 tháng chạp (dùng nếp, đậu, và các loại quả khô như táo, hạt dẻ, hạt sen…nấu thành. Bắt nguồn từ Phật giáo, tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc Đạo vào ngày này, nên chùa chiền nấu cháo cúng Phật, về sau trong dân gian lưu truyền mãi thành tục lệ. (Cre: từ điển Lạc Việt)
“Hôm nay là mùng tám tháng chạp?”
“Đúng, ngươi lần này hôn mê suốt ba ngày. Hôm đó Đoàn đại ca ôm ngươi từ mật thất đi ra, thật dọa người muốn chết. Ít nhiều cũng nhờ Ngụy tiền bối diệu thủ hồi xuân, mới cứu được tính mạng.”
“Ngụy tiền bối y thuật cao minh.”
“Đúng rồi, ta và Ngụy tiền bối đánh cược với nhau, đoán xem ngươi làm thế nào giết chết cái tên Đỗ Phong kia, mau nói cho ta biết, xem ta đoán có đúng không nào ”
Thừa dịp Liễu Dật líu lo quên trời quên đất, Đoàn Lăng lặng lẽ kéo Ngụy thần y ra ngoài cửa, thấp giọng hỏi: “Bệnh của y rốt cuộc thế nào?”
Ngụy thần y liếc sang hắn hỏi lại: “Ngươi muốn ta nói thật hay nói dối?”
Đoàn Lăng nhíu mày, hiển nhiên kiên nhẫn đã không còn lại bao nhiêu.
Ngụy thần y thở dài nhìn hắn: “Dù là nói thật hay nói dối, trong lòng hai chúng ta đều biết rõ, thậm chí tiểu tử kia cũng đã nhận ra từ lâu. Người duy nhất cái gì cũng mù tịt, sợ là chỉ có thằng nhóc Tiểu Liễu kia.”
Đoàn Lăng liếc nhìn Liễu Dật đang cười đến cao hứng phấn chấn, Lục Tu Văn đang bồi hắn đùa giỡn, trong lòng như có tảng đá đè nặng.
Đối với tình trạng thân thể mình, Lục Tu Văn so với bất cứ ai càng hiểu rõ, nhưng y vẫn bất động thanh sắc giấu diếm, rồi cũng yên lặng mà chấp nhận vận mệnh.
Trái lại, Đoàn Lăng lại là người không thể chấp nhận.
“Thật sự không có cách nào khác sao? Mấy thứ như linh dược khởi tử hoàn sinh…”
“Sống chết có số, ta và ngươi đều là phàm nhân, há có thể nghịch thiên mà đi?”
“Nếu ngày đó, Đỗ Phong không tìm tới cửa thì sao? Nếu Lục Tu Văn không bị thương, ngươi có thể cứu y không?”
Ngụy thần y trầm ngâm nói: “Ngày đó các ngươi tới cầu y, tiểu tử kia tuy vẻ mặt đầy tử khí, nhưng trong mạch tượng vẫn có khả năng chuyển đổi. Nếu có thể ngăn chặn kịch độc trong cơ thể, rồi chậm rãi điều trị thân thể, tuy không thể chữa khỏi, nhưng có thể giúp y sống thêm ba, bốn năm cũng không thành vấn đề.”
“Ta hiểu.” Đoạn Lăng nhắm mắt lại che kín đôi mắt, hướng Ngụy thần y nói tạ ơn, rồi xoay người đi tới trù phòng.
Ngụy thần y nhìn bóng lưng hắn, trong lòng có chút không đành, “Có thời gian thì tranh thủ bồi y, nếu ta đoán không sai, y không qua được năm nay…”
Cước bộ Đoàn Lăng đột nhiên lảo đảo nhưng rất nhanh liền ổn định, tiếp tục đi về phía trước.
Tới giữa trưa, hắn bưng hai chén cháo trở về phòng.
“Cháo tịch bát!” Liễu Dật hoan hô một tiếng, “Đoàn đại ca ra bên ngoài mua hả?”
Hắn không đáp, bưng một chén đưa cho Lục Tu Văn, “Ta vừa nói chuyện với Ngụy tiền bối, thương tích trên người ngươi ăn chút cháo là vừa vặn.”
Lục Tu Văn nếm thử một miếng, ánh mắt sáng lên, khẳng định nói: “Là sư đệ tự tay nấu.”
“Không thể nào?” Liễu Dật miệng đầy cháo còn cố bon chen, “Phụ thân của Đoàn đại ca đường đường là chưởng môn một phái, giơ tay nhấc chân cũng đều có người hầu kẻ hạ, làm gì có chuyện huynh ấy tự mình nấu cháo?”
Lục Tu Văn cười cười không nói, chỉ ăn sạch sẽ chén cháo trong tay.
Đợi hai người ăn xong, Đoàn Lăng vì muốn để Lục Tu Văn nghỉ ngơi, quyết đoán quăng Liễu Dật ra ngoài.
“Liễu huynh đệ rất không biết chừng mực, cả ngày cãi nhau, cũng không sợ quấy rầy ngươi.”
“Không sao, có Tiểu Liễu ở đây cũng rất náo nhiệt mà.”
Đoàn Lăng trong lòng vừa động, hỏi: “Ngươi có muốn ta gửi thư cho Tu Ngôn, bảo hắn lại đây với ngươi?”
Bọn ho cách sơn cốc Lục Tu Ngôn ẩn cư cũng không quá xa, nếu khoái mã kiêm trình (=đi gấp),mấy ngày là tới nơi.
“Không nhất thiết.” Lục Tu Văn nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, “Mấy ngày nữa là lễ mừng năm mới, Tu Ngôn có vợ có con, sao lại phải để nó bôn ba?”
Y nghĩ một lúc rồi nói thêm, “Chờ sang năm mới liền gọi đệ đệ qua đây.”
Đoàn Lăng nhớ tới lời nói ban nãy của Ngụy thần y, tâm tình không khỏi chùng xuống. Yên lặng một hồi hắn mới đáp lại: “…Được.”
Lục Tu Văn nói thêm dăm ba câu nữa rồi tựa vào vai Đoàn Lăng mà thiếp đi. Đoàn Lăng giúp y kéo chăn lên, nhìn thấy bàn tay buông thõng bên cạnh, hắn vươn tay tới nhẹ nhàng nắm chặt.
Hôm nay là ngày mùng tám tháng chạp, cách trừ tịch hai mươi mấy ngày.
…Chỉ còn lại hai mươi mấy ngày.
Tuôi là phân cách tuyến xinh đợp
Thương thế của Lục Tu Văn bình phục rất chậm, vài ngày sau mặc dù đã có thể đi lại nhưng vẫn chỉ có thể ở yên trong phòng phát ngốc. Bên ngoài thời tiết rất lạnh, Đoàn Lăng thủy chung không cho y ra khỏi cửa.
Liễu Dật lo y buồn, liền xông ra nhào nặn ba người tuyết, đặt ngay trước cửa sổ nơi y hay nhìn ra ngắm cảnh. Người tuyết tinh xảo nhất đứng ở giữa đương nhiên là Liễu Dật, hai người tuyết còn lại mặt lệch mũi lạc, ngũ quan biến dạng, không là Đoàn Lăng thì cũng là Lục Tu Văn.
Qua một đêm, Liễu Dật sáng hôm sau phát hiện ba người tuyết đứng ngoài cửa sổ đã đổi vị trí. Hai người tuyết xí trai đã gắt gao đứng cùng một chỗ, người tuyết hôm qua còn sáng láng đứng giữa đã bị dạt sang một bên.
Liễu Dật nghi hoặc hỏi: “Lục đại ca, có ai động tới mấy người tuyết này sao?”
“Ai biết?” Lục Tu Văn đang cúi đầu đọc sách, ngay cả khóe mắt cũng không nâng lên, thản nhiên nói: “Chắc là bị gió cuốn đi thôi.”
Gió thế quái nào mà cuốn được cả một tảng tuyết vậy?
Rối rắm của Liễu Dật rốt cuộc không có ai tình nguyện gỡ hộ.
Nhưng hắn cũng không có cơ hội tự mình giải đáp nghi vấn này. Xế chiều hôm đó, bồ câu của sư môn đưa tin đến. Thì ra hắn chậm chạp còn chưa xuất phát đi Lạc Dương, sư phụ hắn rốt cuộc ngồi không yên, đành xuất môn đi tìm người. Liễu Dật lập tức gửi thư hồi đáp, lần này nếu sư phụ cũng tới, hắn đương nhiên phải đến gặp sư phụ.
Liễu Dật quen biết Lục Tu Văn chưa được bao lâu nhưng lại vô cùng thân thiết. Trước khi đi, hắn còn cố lải nhải thật nhiều, lại hẹn khi có thời gian, nhất định sẽ quay về thăm Lục Tu Văn.
Lục Tu Văn cười đáp ứng.
Đoàn Lăng tâm tư kín đáo, sợ Liễu Dật nửa đường gặp chuyện không may, cố ý tiễn hắn một đoạn đường, sau khi xác định an toàn vô hiểm mới giục ngựa trở về.
Khi về đến Ngụy trạch đã là hoàng hôn, sắc trời tranh tối tranh sáng. Đoàn Lăng bước vào cửa, chỉ thấy một người đang ngồi bên bàn đá đánh đàn. Người nọ đưa lưng về phía hắn, tiếng đàn ngân lên đứt quãng, như chỉ đang tùy ý gảy ra.
Đoàn Lăng tiến lại gần, người nọ mới quay đầu trở lại, những tia sáng le lói mờ ảo hắt lên khuôn mặt tuấn mỹ nghiêng nghiêng, trên miệng vẽ lên một nụ cười, ôn nhu gọi: “A Lăng.”
Đoạn Lăng chợt cảm thấy quen thuộc đến hốt hoảng, “Tu Ngôn?”
“Ừm, ta qua thăm ngươi một chút.” Người nọ nói xong đưa tay vẫy vẫy về phía Đoàn Lăng.
Đoàn Lăng kìm lòng không được, bước từng bước lại gần.
Người nọ chủ động vòng tay qua thắt lưng Đoàn Lăng, cúi đầu thì thầm: “A Lăng, ngươi không biết ta nhớ ngươi thế nào đâu…”
Đoàn Lăng hơi loan hạ thắt lưng.
Người nọ liền ngẩng đầu hôn hắn.
Khi đôi môi sắp chạm vào nhau, Đoàn Lăng đột nhiên quay mặt sang chỗ khác, “Lục Tu Văn.”
Lục Tu Văn có chút mất khí lực, trên gương mặt y phảng phất vẻ chán chường, “Sao lại biết là ta?”
Đoàn Lăng hỏi lại: “Sao ngươi cứ thích giả làm Tu Ngôn?”
Lục Tu Văn ngây người trong chốc lát, chậm rãi buông tay khỏi thắt lưng Đoàn Lăng, “Ai bảo sư đệ thủ thân như ngọc, ta đây muốn hôn một cái mà lừa ngươi cũng không được nữa.”
Đoàn Lăng coi như không nghe thấy, chỉ kéo người lại từ bên bàn đá, “Ngụy tiền bối đâu? Thế nào lại để ngươi một mình ở đây?”
“Sắp sang năm mới rồi, Ngụy tiền bối bận rộn sắm sửa.”
“Cây đàn này…”
“Là ta tìm thấy trong thư phòng.”
Đoàn Lăng gật gật đầu, cởi áo choàng của mình ra bao lấy người kia, rồi nửa đỡ nửa ẵm y về phòng vào bên trong, hắn rót chén trà nóng đưa cho y cầm cho ấm tay. Thu thập hết thảy thỏa đáng, hắn mới mở miệng nói: “Tu Ngôn nếu thật sự đến đây, tất nhiên sẽ ở trong này chăm nom ngươi chứ không phải ngồi trong sân chờ ta. Ở trong lòng hắn, ngươi mới là trọng yếu.”
Lục Tu Văn im lặng trong giây lát, ủ chén trà trong tay đáp lại: “Nếu ta nói ta đã từng rất ghen tị với Tu Ngôn, ngươi có tin không?”
Đoàn Lăng tất nhiên không tin: “Vì sao? Ngươi cái gì cũng giỏi hơn Tu Ngôn, võ công tốt hơn, tâm cơ sâu hơn năm đó ở ma giáo, còn được giáo chủ đặc biệt yêu thích, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa…”
“Nhưng ta có thứ không bằng được nó.”
“Là cái gì?”
Lục Tu Văn sóng mắt vừa chuyển, cũng không nói thêm gì nữa. Y uống một ngụm trà, một lát sau mới tiếp tục: “Cha mẹ chúng ta mất sớm, từ nhỏ đã nương tựa vào nhau mà sống. Sau đó rất nhiều năm, trong mắt người khác, ta không phải Lục Tu Văn, mà là ca ca song sinh của Lục Tu Ngôn. Cho dù là giáo chủ, là sư phụ của ta, cũng sẽ có khi nhầm lẫn giữa ta và nó.”
“Rõ ràng lớn lên chỉ có khuôn mặt là giống nhau mà thôi. Tu Ngôn thích mặc đồ thuần trắng, ta lại thích mặc đồ đen, Tu Ngôn thích ăn cay, ta thử cũng không muốn thử, Tu Ngôn dễ dàng tin tưởng người khác, ta trời sinh tính đã đa nghi, Tu Ngôn ôn hòa thiện lương, ta lại… ha, tâm ngoan thủ lạt.”
“Ta cố tình mặc đồ của Tu Ngôn, giả làm nó lừa gạt người khác bởi vì ta muốn biết, trên đời này có ai có thể nhận ra Lục Tu Văn này không?” Y ngẩng đầu, nhìn thật sâu vào mắt Đoàn Lăng, “Ta muốn tìm xem, trên đời này, liệu có ai thấy ta là độc nhất vô nhị.”
Đoàn Lăng nghe trái tim mình giộng vào ***g ngực thình thịch, “Sau đó thì sao? Ngươi có tìm thấy người kia?”
(mẹ anh, đầu óc có đến nỗi nào đâu mà ra đến miệng lại ngu thế hở dời)
Trong phòng chợt yên tĩnh, tiếng hít thở của hai người cũng trở nên rõ mồn một.
Lục Tu Văn đang muốn nói chuyện, lại nghe Ngụy thần y ở bên ngoài hô to: “Họ Đoàn kia, ra đây giúp ta khiêng đồ mau.”
Ngụy thần y lần này lên tận trấn trên, thu hoạch không ít, vác về không biết bao nhiêu đồ Tết. Đoàn Lăng và Lục Tu Văn ngụ tại nhà hắn, lại nợ hắn ơn chữa bệnh cứu mạng, đương nhiên phải cống hiến chút sức lực.
Đoàn Lăng lên tiếng đáp ứng, dù không muốn vẫn phải cắn răng tới giúp đỡ Ngụy thần y.
Lục Tu Văn dựa người vào cửa sổ nhìn theo.
Hai người tới tới lui lui, hết chuyển sang đông lại chạy sang tây, phần nhiều là dược liệu vì Lục Tu Văn mà chuẩn bị. Đoàn Lăng thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục Tu Văn đang ngồi.
Lục Tu Văn trong bóng tối mỉm cười với hắn.
“Tìm được rồi.”
Y lẩm bẩm như tự thì thầm với chính mình, trên môi vẫn là nụ cười không rõ là buồn hay vui, ngữ khí nhẹ nhàng như đang nói chuyện thời tiết, “Chỉ là hắn lại thích người khác.”
Đoàn Lăng phụ giúp Ngụy thần y xong xuôi, phát hiện Lục Tu Văn đã nằm trên giường ngủ từ lúc nào. Gần đây tinh thần y không quá phấn chấn, ngủ thì nhiều mà thanh tỉnh thì ít.
Đoàn Lăng đứng cạnh giường nhìn y ngủ, nhớ tới lời nói của y trước kia trong lòng hắn mơ hồ đoán được, chỉ là nửa muốn biết đáp án, nửa lại sợ hãi đáp án đó. Ngây người một hồi lâu, hắn mới quay lại phòng mình.
Đêm hôm đó hắn nằm mộng.
Dưới ánh hoàng hôn mờ ảo, hắn đẩy cửa bước vào Ngụy gia, thấy có một người ngồi cạnh bàn đá chơi đàn.
Tiếng đàn rời rạc không thành điệu, từng âm từng âm dính chặt vào màng nhĩ hắn.
Đoàn Lăng vừa nghe đã biết, Lục Tu Văn lại giả trang đệ đệ của y. Hắn bước tới, quả nhiên người nọ quay đầu lại, mi mục như họa, sóng mắt như nước.
“A Lăng.”
Y đưa tay choàng lấy thắt lưng hắn, bắt chước giọng điệu của Tu Ngôn gọi hắn, nhưng tiếng nói so ra lại trầm thấp hơn mấy phần.
Đoàn Lăng nghĩ, hắn sao có thể không nhận ra?
“A Lăng, ngươi không biết ta nhớ ngươi nhiều thế nào đâu…”
Đoàn Lăng hơi loan hạ thắt lưng.
Lục Tu Văn ngẩng đầu lên hôn hắn.
Khi đôi môi sắp chạm vào nhau, Đoàn Lăng biết mình nên tránh đi, Lục Tu Văn bỗng cong khóe mi, mỉm cười gọi: “Sư đệ.”
Đoàn Lăng trong lòng rung động, thế nhưng vẫn thật luyến tiếc dời mắt.
Đôi môi ôn nhuyễn của Lục Tu Văn nhẹ nhàng chạm đến ——
“Phịch!”
Đoạn lăng mở choàng mắt, từ trong mộng giật mình tỉnh lại. Hắn là vì tiếng động từ cách vách truyền đến mà bừng tỉnh, trái tim đập mạnh giống như sắp nổ tung trong ***g ngực, tựa như hắn vẫn còn đang ở trong mộng.
Nhưng hắn lập tức nhớ ra, ở cách vách chính là Lục Tu Văn.
Đoàn Lăng ngay cả quần áo cũng không kịp mặc, chỉ vội vàng khoác tạm một kiện ngoại sam rồi chạy qua. Lúc này sắc trời vừa mới tỏ, một chút ánh sáng nhạt nhòa len qua cửa sổ chiếu vào. Khi Đoàn Lăng vừa đẩy cửa ra đã thấy Lục Tu Văn ngã ngồi trên mặt đất, trên người chỉ có một kiện áo đơn bạc, gương mặt lộ ra vẻ mờ mịt.
Đoạn Lăng vội xông tới bắt lấy tay y: “Làm sao vậy? Chất độc trên người ngươi phát tác?”
“Sư đệ…” Lục Tu Văn mở lớn hai mắt, biểu tình vừa rồi dần dần biến mất, “Không có việc gì, là ta vừa rồi nằm mơ, không cẩn thận mới té từ trên giường xuống.”
Y cũng nằm mơ? Mơ cái gì?
Đoàn Lăng không thể kiềm chế được, vừa đỡ Lục Tu Văn ngồi trở lại trên giường, vừa lúng túng: “Đêm qua, cái câu mà ngươi nói…”
“Hửm?”
“Ngươi nói người ngươi muốn tìm…”
“Không có người này.” Lục Tu Văn đáp thật nhanh, “Ta tìm không ra.”
Đoàn Lăng giật mình.
Lục Tu Văn nói tiếp: “Nhãn lực của sư đệ quả thực không tồi, nhưng đáng tiếc vẫn là nhầm một lần.”
Đoàn Lăng có chút không tin: “Khi nào?”
Lục Tu Văn cong cong khóe miệng, “Ngươi tự mình đoán xem.”
Đoàn Lăng không hiểu sao có chút mất mát.
Hắn còn tưởng rằng…
Ai, Lục Tu Văn cứ thích nói mập mờ như vậy, nên mới làm hắn hiểu lầm.
Đoàn Lăng không nói thêm câu nào, chỉ lẳng lặng giúp Lục Tu Văn đắp chăn cho kín. Hắn đang muốn rời đi, Lục Tu Văn lại gọi với lại: “Sư đệ, hiện tại là giờ nào?”
Đoạn Lăng nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Trời đã gần sáng, hẳn là giờ mẹo. Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Đôi mắt đen không đáy của Lục Tu Văn thủy chung nhìn hắn, “Còn sớm, sư đệ ngủ thêm một chút đi.”
“Ừ, ngươi cũng vậy.”
Đoàn Lăng ngoài miệng nói vậy, nhưng khi về phòng cũng không ngủ được, đành mặc quần áo, đi ra viện luyện một bộ kiếm pháp.
Trái tim hắn vẫn đập dồn đập, trong đầu hình ảnh của giấc mộng đêm qua cứ lặp đi lặp lại.
Ở trong mộng, hắn không tránh đi nụ hôn của Lục Tu Văn.
Là vì cái gì?
Nỗi lòng rối như tơ vò, luyện kiếm xong, hắn không thể không quay về bồi Lục Tu Văn ăn điểm tâm. Cháo đương nhiên là hắn tự tay nấu, bất quá, hôm nay y ăn rất ít, chỉ vài hớp đã ném đũa, nói không muốn ăn nữa.
Đoàn Lăng cảm thấy rõ ràng có gì đó bất thường y lúc vui lúc buồn, nhất cử nhất động đều không giống mọi khi, nhưng đến tột cùng là khác ở chỗ nào, hắn lại không nói ra được.
Hắn lo lắng chất độc trong người Lục Tu Văn phát tác, còn cố ý nhờ Ngụy thần y lại đây kiểm tra, nhưng chỉ nhận được kết quả không đáng ngại.
Một buổi sáng cứ như vậy trôi qua, buổi chiều Đoàn Lăng giúp Ngụy thần y đi lấy dược liệu, khi về gặp Lục Tu Văn cũng như ngày thường, ngồi bên cửa sổ đọc sách, hắn liền thở phào một hơi. Dừng lại một chút liếc nhìn cuốn sách Lục Tu Văn đang xem, trong lòng hắn đột nhiên nhảy dựng, tim như muốn đóng băng lại.
Cuốn sách trên tay Lục Tu Văn đặt ngược.
Nhưng y dường như không hề phát giác, còn thật sự cúi đầu yên yên ổn ổn xem quyển sách kia, cách một lát lại lật qua một tờ, cứ tiếp tục như vậy mà đọc sách.
Đoàn Lăng ngây người, cái gì nên hiểu đã hiểu được, hắn cố ý ẩn tàng tiếng bước chân, không một tiếng động đến sát cạnh Lục Tu Văn, khoát tay ngay trước mặt y.
Lục Tu Văn như trước không có động tĩnh, vẫn hết sức chuyên chú đọc sách.
Đoàn Lăng nhìn đôi mắt đen tuyền lấp lánh kia, trong lòng chua chát khổ sở, có điểm không thở nổi.
Khó trách y ngã từ trên giường xuống, khó trách y ném đũa đi… Y hành động gì cũng kì lạ, là vì muốn che dấu một bí mật.
Đoàn Lăng đứng cạnh nhìn y một hồi lâu mới lên tiếng: “Lục Tu Văn.”
Lục Tu Văn hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu lên, biểu tình quẫn bách cùng bối rối rất nhanh bị che lấp, y cười cười: “Sư đệ đến đây lúc nào vậy? Một chút âm thanh cũng không có?”
“Không phát ra âm thanh ngươi sẽ không biết ta đến sao?” Đoạn Lăng trầm giọng hỏi, “Mắt của ngươi… không nhìn thấy nữa?”
Lục Tu Văn im lặng, ánh mắt ngây ngẩn nhìn Đoàn Lăng. Ánh mắt kia tuy dừng ở trên người hắn, nhưng lại trống rỗng vô thần, cùng ngày trước khác biệt rất lớn.
Lục Tu Văn thở dài, đem cuốn sách cầm trong tay ném qua một bên, “Không ngờ bị ngươi phát hiện nhanh như vậy.”
“Khi nào thì bắt đầu?”
“Sáng hôm nay, tỉnh lại đã không thấy rõ thứ gì nên mới từ trên giường té xuống. Sau đó hỏi ngươi canh giờ, mới biết đã là sáng sớm.” Y rõ ràng nhìn không thấy, nhưng vẫn cố chấp hướng về phía Đoàn Lăng, mỉm cười, “Đáng tiếc, về sau không được ngắm dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn của sư đệ nữa rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]