Chương trước
Chương sau
“Vì sao muốn ta biểu diễn?” Long Chiến Nhã cuối cùng cũng liếc mắt nhìn Mặc Sĩ Lưu Vũ. Tiểu tử này hôm nay nói nhiều thật, làm hỏng hình tượng yếu đuối của nàng. Rõ ràng yếu đuối sẽ không cần phải nói cái gì thôi.
“Các nàng kia đều biểu diễn.”
“Ta đã lập gia đình.” Nhìn theo ánh mắt Mặc Sĩ Lưu Vũ, quét một vòng, quả nhiên nàng vẫn chỉ thích loại mỹ nữ lạnh nhạt như Nam Phong Nguyệt a.
“Thái tử phi cũng lập gia đình .” Định lấy việc lập gia đình làm cớ sao? Yến hội này không có quy định lập gia đình rồi thì không được biểu diễn.
“......” Long Chiến Nhã lựa chọn không nhìn. Có phải hay không yến hội này thực nhàm chán làm cho Mặc Sĩ Lưu Vũ không có chuyện gì để làm? Cứ đến tìm nàng gây phiền toái.
“Đến rồi đến rồi, tài nữ quyết đấu a.” Mặc Sĩ Lưu Vũ đột nhiên vô cùng hưng phấn. Lại nhìn theo ánh mắt hắn, là Tuệ Dĩnh công chúa Hách Liên Ảnh người thanh thanh nhã nhã của Thiên Phổ quốc. Long Chiến Nhã nhíu mày, bộ dạng còn có chuyện để xem, buông đồ ăn trong tay, cầm lên chén trà nhỏ, bắt đầu chuyên tâm xem diễn.
“Thiên Phổ quốc, Hách Liên Ảnh bái kiến Long Ngự đế.” Chậm rãi đi tới giữa sân, Hách Liên Ảnh thi lễ trước Long Ngự đế.
“Tuệ Dĩnh công chúa miễn lễ, ba năm không thấy công chúa càng phát ra tiêu trí.” Trên nét mặt Long Ngự đế mang theo tươi cười hiền lành của trưởng bối, khóe mắt đảo qua hai cô công chúa nhà mình.
“Long Ngự đế quá khen.” Hách Liên Ảnh lạnh nhạt cười, không quan tâm hơn thua, cũng không nói lời vô nghĩa, thẳng đến chủ đề.
“Ba năm không gặp, không biết Vạn Cùng công chúa có khỏe không?”
“Đã phiền Tuệ Dĩnh công chúa nhớ đến, bản công chúa tốt lắm.” Một giọng nói tựa chim hoàng oanh vang lên, Vạn Cùng công chúa Mặc Sĩ Lưu Tâm y phục vàng óng từ chỗ ngồi đứng lên, đi đến bên người Hách Liên Ảnh.
Mọi người pử đây đều biết, hai vị đại tài nữ trên Vạn Dạ đại lục này, một người là Thiên Phổ quốc Tuệ Dĩnh công chúa Hách Liên Ảnh, một người khác chính là Long Ngự quốc Vạn Cùng công chúa Mặc Sĩ Lưu Tâm. Hai người không chỉ tinh thông cầm kỳ thi họa ca múa thi từ còn đọc nhiều sách vở, dù chưa đi vạn dặm đường, nhưng học thức hơn người, trên biết thiên văn, dưới biết địa lý. Bởi vậy, trong mỗi lần lục quốc yến hai người đều so tài một phen, không biết năm nay sẽ lại phấn khích như thế nào.
“Lần trước từ biệt, Ảnh cảm thấy được mình tài học không đủ nên nội trong ba năm này du lịch tứ phương cũng thu thập được một chút gì đó, không biết Vạn Cùng công chúa có hứng thú cùng Ảnh thưởng thức vật này?” Nói mấy câu ngắn ngủi nhưng lại mang mười phần khiêu khích.
“Vậy sao? Tuệ Dĩnh công chúa thu thập được vật gì? Không biết Lưu Tâm có may mắn được
thấy hay không?”
“Đương nhiên.” Nói xong, một gã tùy tùng của Thiên Phổ quốc bưng một cái bàn gỗ tiến lên, Hách Liên Ảnh lấy trên cái bàn gỗ một vật “Vật ấy tên là cửu liên hoàn*, lấy kim chúc tạo thành 9 viên tròn, đem viên tròn này gắn vào một thanh dài trên có một cái vòng, mỗi thanh được xuyên qua một cái bản ngang rỗng cũng xuyên qua chín vòng tròn nhỏ trên một thanh gỗ dưới cùng, các vòng tròn trên thanh chồng lên nhau tổ hợp mà thành, rất kỳ diệu. Không biết Vạn Cùng công chúa có thể có biện pháp làm cho cửu hoàn này hoàn hảo đính xuống mà không tổn hao gì?”
“Nga? Trên đời cũng có vật tuyệt diệu như vậy sao.” Mặc Sĩ Lưu Tâm bình tĩnh cầm lên cửu liên hoàn, kì thực đáy lòng lại lo sợ bất an. Vật này là cái gì nàng hoàn toàn không biết, thoạt nhìn cửu hoàn đơn giản xuyến cùng một chỗ nhưng có thể tưởng tượng được nếu muốn đem cửu hoàn này tháo xuống lại là một chuyện không hề dễ. Mặc Sĩ Lưu Tâm nhất thời không thể hiểu được, hơn nữa trong lòng rối loạn, lại kích động nhìn chằm chằm vào cửu hoàn trong tay một chút biện pháp cũng hoàn toàn không có.
“Vạn Cùng công chúa có thể nghĩ ra cách chưa?” Hách Liên Ảnh nhìn Mặc Sĩ Lưu Vũ buồn rầu, cười ngạo nghễ.
“Lưu Tâm ngu dốt, thật sự là nghĩ không ra biện pháp.” Vụng trộm nhìn thoáng qua Long Ngự đế, Mặc Sĩ Lưu Vũ ảo não cúi đầu lại lập tức ngẩng lên tươi cười sáng lạng “Lưu Tâm mặc dù bất tài, nhưng Long Ngự tài tử giai nhân rất nhiều, không biết các vị đang ngồi ở đây hôm nay có hay không có người nào có thể giải được cửu liên hoàn này?”
“Ha ha, khó có chuyện công chúa của trẫm lại gặp vấn đề nan giải. Hôm nay nếu ai có thể giải được cửu liên hoàn này, trẫm sẽ trọng thưởng.”
Long Ngự đế vừa lên tiếng, những người phía dưới liền châu đầu ghé tai bắt đầu thảo luận, ngay cả Mặc Sĩ Lưu Vũ và Mặc Sĩ Lưu Thương cũng nhìn chằm chằm vào cửu liên hoàn đang trong tay Mặc Sĩ Lưu Tâm mà xem xét. Duy chỉ có Long Chiến Nhã, thu liễm con ngươi, lẳng lặng uống trà.
Hách Liên Ảnh ánh mắt trào phúng, nhìn xem xung quanh, mắt dừng lại trên người Mặc Sĩ Lưu Thương một chút, lại nhìn qua Long Chiến Nhã.
“Bản công chúa nghe nói Chiến vương phi tài trí vô song, không biết có biện pháp gì hay không?”
Tài trí vô song? Long Chiến Nhã khóe miệng giật giật. Nếu Long Ngự quốc này có người nói nàng tài trí vô song, nàng lập tức rút kiếm tự vận. Chậc chậc.. uống chén trà cũng không yên tĩnh, mệt cho nàng vừa mới bắt gặp còn cảm thấy tiểu mỹ nữ này có khí chất của Nam Phong Nguyệt đâu.
Mà Hách Liên Ảnh vừa nói như vậy, toàn bộ ánh mắt đều tập trung trên người Long Chiến Nhã.
“Ta khinh, nàng ta thì có thể nghĩ ra biện pháp gì, cùng lắm chỉ là một nha đầu không có mẹ nuôi dưỡng.” Long Chiến Bắc cười nhạo một tiếng.
“Chiến Bắc!” Long Ngự Phong vừa nghe lời này, lập tức quát hắn. Lời này lén nói thì có thể nhưng ở trong lục quốc yến nói Long Ngự Chiến vương phi không được mẹ nuôi dưỡng, không thể nghi ngờ là đang làm cho Long Ngự mất mặt. Mắt thấy Long Ngự đế sắc mặt đen lại, tức giận vô cùng, lập tức lao ra quỳ xuống, cung kính:
“Bệ hạ là thần dạy con không nghiêm.”
“Ái khanh cũng biết những lời vừa nói ra là phạm thượng!”
“Hoàng thượng thứ tội!”
“Phụ hoàng!” Long Ngự đế còn muốn nói cái gì, lại bị một đạo thanh âm lãnh liệt ngăn lại, nhìn lại nơi phát ra tiếng nói, là Long Chiến Nhã khuôn mặt băng hàn, lạnh lẽo.
“Có thể để cho Chiến Nhã tự xử lí việc nhà của Long gia được không?” Nàng khi nào thì có thể dễ dàng bị người khác khi dễ? Có thể để cho người khác làm mình nhục nhã lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy? Tuy rằng đối với nương* của thân thể này cũng không có tình cảm gì, nhưng người chết vì đại, tốt xấu gì trên danh nghĩa vẫn là mẫu thân, sao có thể để cho người khác tùy ý khinh thị?
(*nương: mẹ, mẫu thân)
Long Chiến Nhã vừa nói ra lời này, lại là làm cho những người ở đây cả kinh, tất cả mọi người của Long gia cũng đều kinh ngạc nhìn về phía nàng. Bên cạnh, Mặc Sĩ Lưu Thương và Mặc Sĩ Lưu Vũ cũng nhìn nàng, chỉ có ánh mắt Long Chiến Bắc là hoảng loạn, căn bản không dám nhìn thẳng vào tròng mắt thị huyết vô tình kia của Long Chiến Nhã .
“Phụ hoàng có thể chuẩn?” Long Chiến Nhã từ đầu đến cuối cũng chưa nhìn đến Long Ngự đế một cái liếc mắt. Tuy rằng là bất kính, nhưng kỳ thật Long Ngự đế cũng không có ý trách cứ.
“Nếu Nhã nhi đã nói như thế thì trẫm sẽ không nhúng tay .”
“Tạ phụ hoàng.”
Được Long Ngự ân chuẩn, Long Chiến Nhã đứng dậy, chân bước chậm về phía Long Chiến Bắc, nhưng mỗi một bước đều giống như có trọng lực, từng bước một ép tới làm Long Chiến Bắc thở không thông. Dừng lại trước người hắn nhìn xuống, đột nhiên cúi thấp thân mình dán bên tai Long Chiến Bắc lặng lẽ nói. Chỉ thấy ánh mắt Long Chiến Bắc phút chốc trừng to, trên mặt tràn đầy hoảng sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.