Chương trước
Chương sau

Edit: Bảo Vy 197
Cái âm thanh to rõ này thật làm ba vị khách đang uống trên lầu phải tỉnh rượu. Lúc này đêm đã khuya, mõ đã gõ được vài lần rồi, mà từ lúc Phẩm Hương lầu mở cửa thì đây là lần đầu tiên đón tiếp một nữ khách nhân vào lúc đêm khuya.
Chỉ thấy nữ nhân yêu kiều kia bọc lấy người bằng áo khoác lông màu trắng, tóc trên đầu chỉ đơn giản cuộn lên một búi lớn, phần cằm tinh xảo chôn trong lớp lông mềm mại, làm ngũ quan càng thanh tú động lòng người hơn, mà khuôn mặt kia cũng có vẻ nhỏ nhắn hơn. Ngay từ đầu hình như nàng khônghề nhận ra lúc này bản thân nàng xuất hiện ở nơi này là không thích hợp cho lắm, mà chỉ trừng đôi mắt to đen nhánh đang bốc hỏa nhìn vũ cơ kia.
Nhược Ngu vốn đã biết là Chử ca ca đi uống rượu liền tự động từ bỏ. Nhưng nằm trên giường lại trằn trọc không ngủ được, nàng chán nản vì sự bất cẩn của mình, nếu không có tỷ tỷ nhắc nhở thì hoàn toàn không phát hiện ra là phu quân phiền muộn không vui.
Cẩn thận suy nghĩ lại sáng nay lúc ra khỏi phủ, chàng ấy cũng không theo thói quen mà hôn nàng đanglười biếng nằm dài, còn không duỗi tay vào trong ổ chăn để nhéo mông nàng và gọi nàng tiểu lười biếng.....
Chẳng lẽ là do bị nam nhân khác chạm vào thì nàng không còn là nương tử mà chàng yêu thương nhất nữa sao?
Suy tưởng tường tận cả một ngày hôm nay thiếu đi không ít những ngọt ngào, nghĩ như vậy lại cảm thấy trong miệng đăng đắng liền không ngủ được nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng là kiếm ra một cái cớ rất là tử tế - nàng hơi đói bụng, đúng lúc đi Phẩm Hương lầu muốn một dĩa cua ngâm rượu.
Kiếm được lý do rồi liền vội vàng gọi Tô Tú tới thay đồ trang điểm cho mình. Tô Tú có khuyên thế nào cũng không được, còn nghĩ Phẩm Hương lầu cách phủ không xa lắm, dù gì Tư Mã đại nhân đang ở tửu lầu, lỡ có chuyện gì không lường được thì còn phải nhờ đại nhân giải quyết thỏa đáng.
Nhược Ngu đi tới trước tửu lầu kia, ngẩng đầu nhìn một lần, phát hiện Phẩm Hương lúc ban đêm với ban ngày không chút tương đồng. trên cửa treo đèn lồng cao hơn đầu người, vừa đi vào trong đã nghe thấy am thanh một nhạc khúc vui vẻ du dương truyền tới từ lầu hai. Thị vệ của lầu một đều nhận ra phu nhân nên hộ tống nàng trên đường lên lầu hai, nào ngờ tới lại đập vào mắt cảnh tượng nhức mắt.
Chỉ nhìn thấy một nữ nhân mê hồn nhưng cả người vặn thành ba khúc, bộ ngực đầy đặn được quấn bằng thứ vải mỏng manh đang cọ xát vào cánh tay của Chử ca ca. Ăn mặc thiếu vải như vậy, chẳng lẽ cũng được sao? Cánh tay mà nàng ta đang ôm là của nàng, được không, tối giờ cả nàng còn chưa chạm vào đấy, lại bị một nữ nhân mặt đánh đầy phấn trắng cuốn lấy giành trước.
Ngay lúc đó cơn giận trong lòng dâng lên, thậm chí có thể so sánh với tiếng rống của tiểu Trương Phi, quả nhiên uy lực của âm thanh cực đại này, làm ba vị nam nhân đã hơi say kia đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Thái Tử mở miệng cười trước, đương nhiên hắn biết nỗi khổ trong lòng của Tư Mã đại nhân ở cạnh mình, lúc này đêm đã khuya, nhà có kiều thê, nhưng lại ở ngoài cả đêm nhất định là trong lòng có phiền muộn khó áp chế. Nhưng vị Tư mã phu nhân này cũng quá sức tưởng tượng, lại vị chuyện trượng phu không về, mà đi tới tửu lầu để tìm. Việc này là đem thể diện đấng nam nhi của Tư Mã đại nhân đặt ở đâu rồi?
Thái Tử vẫn luôn có thể ngồi xem kịch, dĩ nhiên là nhàn nhã và thảnh thơi để xem kịch rồi.
Lý Nhược Ngu gần như không quan tâm đến vũ cơ kia, mà lết vài bước đi tới trước mặt Tư Mã đại nhân, giống như con sói nhỏ ở trong trận chiến, mà đi đến trước một tay đẩy vũ cơ có chút luống cuống kia ra, sau đó đặt mông ngồi xuống ghế tròn mà vũ cơ kia vừa ngồi, một tay siết lấy cánh tay của ca ca, tay kia lấy chung rượu kia đưa thẳng tới khóe môi của Tư Mã đại nhân, mà cái âm thanh chung rượu đụng vào răng làm cho Quan bá ở bên cạnh làm giống như không chịu được mà che miệng lại, cảm thấy lợi mình đau nhức.
Chử Kính Phong bị chung rượu đụng vào môi nên không nhịn được hơi né đi, nhăn mày mà hỏi: “Nàng đến đây làm gì?” nói xong, liền chau mày trừng nhóm thị nữ hộ vệ đã đưa Nhược Ngu tới, lạnh giọng quát: “Chẳng lẽ các ngươi đều là người chết sao, giờ là đã là giờ nào rồi! Mà lại mang phu nhân tới chứ! Hồi sau về phủ, từng người đi chịu phạt!”
Vũ cơ bị đẩy ra nhất thời có chút không biết làm sao, nghe thấy lời của Tư Mã đại nhân, mới chợt nhận ra vị nữ nhân yêu kiều thanh tú, cả người mang theo khí chất cao quý này chính là phu nhân của Tư Mã đại nhân.
Nghe nói tâm trí của vị phu nhân này không tốt lắm, hôm nay được thấy quả nhiên đúng như vậy. Người Quyền cao chức trọng như Tư Mã đại nhân, ở ngoài uống rượu tới đêm khuya chẳng phải là lẽ thường tình sao? Bản thân đường đường là chính thê của đại quan trong triều, lại hành động hẹp hòi như vậy, rõ ràng là không nghĩ tới thân phận và giới hạn của mình, đích thân đuổi tới tửu lầu. Hôm nay lại thấy hình như Tư mã đại nhân liệu được trận lôi đình kia, liền nhịn không được mà thấp đầu thầm cười nhạo, trong lòng đột nhiên có tự tin.
Lúc này, Quan bá và Thái Tử cùng nhìn, cứ cho là Chử Kính Phong có ý kéo Nhược Ngu về phủ, cũng không tránh khỏi việc mất mặt. Nam nhân trong quân doanh trước giờ chưa từng có ai sợ vợ, nếu như lần này hắn quay về, chẳng phải là mở ra tiền lệ khác sao? Hơn nữa tiểu nữ nhân này, thật là càng ngày càng vô pháp vô thiên......Lập tức lại lạnh giọng nói với nàng: “Thời gian không còn sớm nữa, còn khôngmau hồi phủ trước đi.” Rồi nói với nhóm thị nữ hộ vệ sau lưng Nhược Ngu: “Còn không mau đưa phu nhân về phủ.”
Nhưng nhìn thấy Chử ca ca khó chịu như vậy, trong lòng Nhược Ngu không chịu được mà chua xót, có chút cay đắng nghĩ rượu mình đưa cho Chử ca ca mà chàng ấy không thèm liếc một cái, chẳng lẽ chỉ có nữ nhân kia đưa mới uống được sao? Nghĩ như vậy, nàng mạnh ty đặt chung rượu xuống, đứng đậy lớn giọng, nói: “không cần la mắng người khác, muốn tới đây là thiếp, không liên can đến bọn họ? Nếu chàng không về thì thiếp cũng không về, thật muốn xem thử tửu lầu này có cái gì hay ho?”
Chử Kính Phong nghe được mấy câu này, mặt càng u ám hơn, nhưng đúng lúc này thì vũ cơ kia cũng là không biết điều mà lại đi lấy bài diễn lúc trước khi mình bị chính thất tìm tới nơi lúc đang tiếp đãi mấy vị quan nhỏ quen thuộc, rồi vừa cười vừa nói: “Đây là nơi mà mấy vị đại nhân lão gia tới uống rượu giải sầu, các vị đang ngồi đây toàn là trọng thần trong triều, suốt ngày trăm công ngàn việc, làm việc vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, cho nên đến nơi này vui chơi một chút cũng là bình thường. Hơn nữa, nơi này cũng không phải là thanh lâu kỹ viện, chẳng qu cũng là uống rượu thưởng vũ mà thôi, phu nhân việc gì phải hẹp hòi như vậy, còn không mau về phủ nghỉ ngơi, nếu như ngủ trễ, sẽ làm tổn hại sắc da thìkhông hay đâu.”
Mấy câu này vừa nói xong, thì ngay cả sắc mặt của Tô Tú đứng sau Nhược Ngu đều thay đổi, vũ cơ kia được tửu lầu này mời tới từ đâu vậy chứ, mà không biết điều như vậy, lúc này làm có chỗ cho nàng ta huyên thuyên. Nhưng không chờ tới lúc nữ nhân mở miệng quở trách, cơn thịnh nộ kia của tiểu phu nhân đã kiềm chế khá lâu rồi lại bị lời nói của nàng ta khiêu khích, làm rối hết mọi chuyện tức khắc bùng nổ, thuận tay bưng một tô canh nóng hắt vào người vũ cơ kia, nàng ta vừa bị bỏng nên khóc to lên, sau đó Nhược Ngu ném tô xuống đất, đôi môi anh đào lạnh lùng nói ra một chữ: “Cút”.
Cái vẻ mặt đanh lại kia, thực sự có vài phần khí chất của Tư Mã đại nhân, chỉ là khóe mắt đỏ hết lên rồi, ngược lại giống như nàng bị dầu nóng văng vào mặt vậy.
Chử Kính Phong cũng bị sắc mặt của Nhược Ngu làm hoảng sợ, nên gần như đã tỉnh rượu, lúc này lại mơ hồ có loại ảo giác là nhìn thấy Lý nhị tiểu thư thanh lãnh cao ngạo của trước kia. Khuôn mặt tuấn tú kia lại càng lạnh lùng hơn.
Vẫn còn Quan bá là có để ý, trừng mắt quát mắng nữ nhân kia: “Là kỹ nữ nào lên tiếng, người đâu, lôi tiện nữ này xuống kia vả miệng cho ta!”
Vũ cơ kia vừa khóc vừa la bị lôi thẳng xuống lầu. Liền còn lại đôi phu phụ oan gia này đang trừng mắt với nhau.
Giờ đây, tất cả sự bất bình trong lòng Lý Nhược Ngu đã chuyển thành cơn giận ngút trời, mắt nàng sưng lên đến mức chực trào nước mắt, mình chẳng qua nàng bị bắt phải để cho Nam Cung Vân chạm vào tay với chân, nhưng ngược lại hắn được làm vậy sao, lại bực mình nên làm lơ nàng, rồi đi với nhóm bằng hữu hư hỏng tới đây chàng chàng thiếp thiếp với nữ nhân cả người nặc mùi son phấn, trong lòng có loại cảm giác chán nản chưa bao giờ có, chỉ cảm thấy nếu không phát tiết một chút, nàng sẽ buồn phiền muốn chết mất. Trong lúc này, lại chợt nghĩ về tình cảnh mẹ của Triệu Thanh Nhi đứng trong sân nhà mắng tên trượng phu nghiện rượu kia mà nàng từng nhìn thấy.
Lúc này tức đến nỗi duỗi một ngón tay sơn màu xanh nhạt, chỉ vào mũi của Chử Kính Phong huơ qua huơ lại, rồi chửi hắn một cách lưu loát như dân chợ búa thật sự là chửi ra tự nhiên như thật.
“Hai lượng rượu ngon uống vào bụng, liền nhận không ra ai là nương tử của chàng sao? Uống nhiều hơn chút đi, rồi đột tử ở tửu lầu này luôn, ngược lại có thể được moi được một cỗ quan tài đỡ tốn chút ngân lượng! Đừng có về nhà nữa, chàng có về ta cũng sẽ không mở cửa cho!” nói xong, nhìn qua phía Thái Tử đang trừng mắt lên, nổi giận đùng đùng nói: “Chắc chắn là ngươi lại làm phu quân ta ra hư hỏng, cả ngày chỉ biết uống rượu rồi chơi đùa đũng quần nữ nhân, nếu không phải đội danh của Thái Tử ở trên đầu thì đứng ở góc đường ngay cả chó ghẻ cũng thèm liếc nhìn một thân quần áo lụa như ngươi, vẫn còn muốn quấy rầy phu quân của ta, phu quân quen biết ngươi, cũng bị bắt đi theo phân chó vừa đen vừa thối, cũng không thải ra nước tiểu tự soi lại đức hạnh của mình!”
Tới khi mắng chửi thỏa thích không hề kiềm chế xong, Tư Mã tiểu phu nhân kể lể một hơi hết buồn bực trong lòng, rồi mặc kệ biểu cảm kinh ngạc như bị sét đánh của nhóm thị nữ mà chuyển người như xoáy lốc đi xuống lầu lên xe ngựa. Tự nhiên mà bỏ đi.
Quan bá chỉ cảm thấy cơ mặt đều bị căng chặt tới mức run rẩy, hôm nay đúng là chưa xem hoàng lịch, nên hứng phải một thẻ “Hung triệu” to đùng khi liều mạng đi ra ngoài!
Ban ngày bị giai nhân ghét bỏ “kỹ thuật” của mình không nói đi, tới tối uống chút rượu tiêu đi tâm trạng không vui, lại tận mắt chứng kiến chủ công và Thái Tử bị tiểu nương tử làm xấu mặt đến cả bã cũng không chừa......
sự việc liên quan đến quốc uy, nên chủ công sẽ niệm tình nghĩa xưa sẽ xuống tay không đau đớn, mà giết hắn diệt khẩu ha? Nhưng Thái Tử thì? sẽ ban rượu độc thưởng cho hắn để chết toàn thây chăng?
thật ra Thái Tử cũng bị Lý Nhược Ngu mắng đúng chỗ đau, Chu Diệu Ngọc kia chính là nỗi đau khôngthể nói ra của hắn, khuôn mặt vốn đang thong dong xem kịch hay đột nhiên trở nên đen tím. Từ thời thơ ấu đã được lập trữ, nên tiếp nhận sự quở trách của Thái Hậu và Hoàng Hậu nên ngôn từ cũng có chừng mực. Bị mắng mỏ cách khiếm nhã đến cả chó ghẻ cũng không bằng, thật đây là lần đầu tiên trong đời vị hoàng tử này!
hắn im lặng uống hết một chung rượu rồi nâng mắt về phía Tư Mã của Đại Sở, nhìn nhìn sắc mặt của hắn, dường như cũng là chưa thoát khỏi sự kinh ngạc, cõ lẽ cũng là lần đầu trong đời chịu đựng việc mắng nhiếc quá đáng không chút nương tay nào.....
Ba người đều không nói gì, mà đều im lặng nhìn món ăn trước mặt, bị tiểu nương tử xinh đẹp xếp đống dài dài trên đài múa, thật có chút ngượng ngùng.
Cuối cùng rốt cuộc là Tư Mã đại nhân mở lời, cẩn thận thưa với Thái Tử: “Thần thỉnh điện hạ bớt giận, thê tử của thần là kẻ ngốc nghếch do ngã đập đầu. Đầu óc nàng không nhanh nhạy nên nói vài thứ không đúng mực, vẫn mong điện hạ thứ tội......
Mấy lời gỡ gạc này tính ra rất hiệu quả, Thái Tử lập tức huơ huơ tay, thản nhiên nói: “Bổn vương dĩ nhiên sẽ không chấp nhặt với phu nhân của ngươi, chỉ là.....Loại bệnh này vòn phải chữa trị kịp thời, uống nhiều thuốc một chút.......miễn để bệnh tình thêm nghiêm trọng......”
Tư Mã sa sầm sắc mặt, ôm quyền rồi tự mình cáo biệt trước, quay về nhà chăm sóc thê tử bị bệnh nặng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.