Edit: jessfann
Tô Tú đi xin nghỉ cho Chu phu tử trở về, sau đó lại từ thư viện đi tới phòng bếp bưng cháo loãng cùng vài món ăn sang cho phu tử. Mắt thấy nàng thản nhiên không sao, không có xấu hổ cùng giận dữ, lúc này mới mang Nhược Ngu trong phòng phu tử đi ra.
Nhưng mà sau khi từ trong viện của phu tử đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn thường xuyên tươi cười của tiểu phu nhân nay lại biến mất không thấy đâu, hai hàng mãy liễu đang cau có lại thật chặt.
Tô Tú thấy nàng không thoải mái, liền an ủi: “Tiểu thư chớ lo lắng thay cho phu tử, đó là Thái Tử, là đương kim Thái Tử, tương lai thiên hạ này là của điện hạ, sao mà ngăn cản được? Chu phu tử cũng rõ ràng điểm này, hơn nữa nàng đã lớn như vậy, cùng Thái Tử nhìn thế nào cũng không thể ở chung một chỗ. Tương lai Thái Tử đăng cơ, nếu là trong lòng có nghĩ đến phu tử, sớm hay muộnn gì cũng sẽ đem nàng rước vào trong cung. Ngài xem nàng không phải vừa nói vừa cười hay sao?”
Đáng tiếc lời nói dỗ dành này không hề đi vào trong tai của Nhược Ngu, nàng nhỏ giọng nói: “Ánh mắt phu tử đâu có cười…”
Tô Tú lắc đầu, luôn dặn dò Nhược Ngu là không thể nói lung tung chuyện này với bạn học và người khác, sau đó mới mang nàng trở về lớp học.
Hôm qua Tô Tiểu Lương và Triệu Thanh Nhi nhớ rõ một câu “Chạy mau” của Nhược Ngu, đợi đến khi trở về mới phát hiện Nhược Ngu không có đi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-thuyen/1062216/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.