"..."
Trong bốn năm đại học, Tống Niệm Niệm bởi vì không sống trong kí túc của trường, căn bản các mối quan hệ với bạn học cũng không thân thiết lắm. Cô chỉ thân thiết với một mình Lục Tĩnh Hảo. Ban đầu, cô đọc được tiểu thuyết trên mạng của Lục Tĩnh Hảo, do đó cô đối với Lục Tĩnh Hảo thì đặc biệt yêu quý.
Đó là lý do tại sao Tống Niệm Niệm rất tin tưởng Lục Tĩnh Hảo, có bí mật gì cũng đều nói cho cô ấy biết.
Từ đôi mắt của Lục Tĩnh Hảo có thể nhìn ra, cô ấy có thể thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua.
Chỉ là, những mất mát của Tống Niệm Niệm nên nói thế nào đây?
“Tình hình thế này, có thể chúng ta bị người ta gài bẫy rồi!”. Đúng là tiểu thuyết gia có khác, đầu óc của Lục Tĩnh Hảo thật nhanh nhạy, còn sắc bén chỉ ra, “Hơn nữa bên kia nhất định phải biết rất rõ chúng ta. Bằng không làm sao biết được mình ở nhà cậu mình, còn biết mình đang ốm, làm sao lại thuê phòng ở trên lầu cho cậu, bảo cậu phải ở nhà vệ sinh đợi mình! "
Giây tiếp theo, cô ấy tức giận đứng lên, "Không được, mình nuốt không trôi cục tức này, mình sẽ đến quán bar đó, muốn xem ai là người đứng sau làm bậy!"
“Tĩnh Hảo!” Tống Niệm Niệm nhanh chóng kéo tay cô ấy lại, cau mày nói: “Để mình yên tĩnh một chút đi!”
Từ sáng thức dậy đến giờ, đầu óc cô thật sự rất rối.
"..." Lục Tĩnh Hảo biết mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-thieu-gia-hon-du-chua-vay/3089176/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.