Chương trước
Chương sau
Gió khẽ thổi qua, giống như một bàn tay vô hình mơn man đại địa.
Trong không trung tràn ngập một khí tức nóng rực. Tuy hồng nhật khủng bố đã công thành thân thối ( thành công rồi biến mất ),nhưng nhiệt độ mãnh liệt của nó lại không thể tiêu tán trong thời gian ngắn được.
Trịnh Hạo Thiên đứng ở phía dưới lẳng lặng nhìn. Chỉ là, sau khi nhìn thấy toàn bộ quá trình, trong con ngươi hắn cũng khó tránh khỏi mà có một tia chấn động, không thể che giấu nổi.
Đây thật sự là uy lực của Thiên Luân phù triện sao?
Tuy trước kia hắn chưa từng sử dụng loại phù triện này bao giờ, nhưng cũng đọc qua không ít điển tích miêu tả về nó.
Đại quang minh Thiên Luân phù triện đúng là có uy lực tuyệt luân, chỉ là cũng không thể đạt tới mức khủng bố như thế. Có thể phóng thích ra kim sắc hỏa diễm, ngay cả lực lượng của bảo khí tự bạo cũng có thể thiêu cháy sạch sẽ không còn. Cho dù là ngụy pháp khí cường đại, dưới ngọn lửa này cuối cùng cũng chỉ có thể biến thành hư vô.
Mà càng đáng sợ hơn chính là, cái hồng nhật này còn có thể thôn phệ hỏa diễm đang bốc cháy, tăng cường thực lực của nó.
Quá trình này tựa hồ diễn ra vĩnh viễn không ngừng, có trời mới biết uy lực của nó cuối cùng có thể khủng bố tới mức nào.
Nếu không phải đối thủ trước mặt đã diệt vong, thì Trịnh Hạo Thiên tuyệt đối tin tưởng, cái hồng nhật này còn có thể phát huy uy lực cường đại hơn nữa.
Đây, đã vượt ra xa khỏi cực hạn sức mạnh của một tấm Đại quang minh phù triện rồi.
Nếu như Trịnh Hạo Thiên nói cho người khác biết, Đại quang minh Thiên Luân phù triện do hắn luyện chế có thể dễ dàng xử lý một vị linh giả năm sao có hai kiện ngụy pháp khí trong tay, hơn nữa trên người vị linh giả năm sao này cũng vốn không có bất cứ thương thế gì, thì tám chín phần mười sẽ chẳng có ai tin tưởng, thậm chí còn hoài nghi hắn đang mơ mộng hão huyền cũng chưa biết chừng.
Đại quang minh phù triện mặc dù là một trong những phù triện cường đại nhất thế gian được công nhận, nhưng nếu nói một tấm Đại quang minh phù triện có thể giết một vị linh giả, hơn nữa còn là linh giả năm sao có ngụy pháp khí thì vô luận thế nào cũng quá mức kinh người rồi.
Cho nên, tuy Trịnh Hạo Thiên đã tận mắt nhìn thấy, nhưng vẻ mặt vẫn cực kỳ ngưng trọng và kinh hãi.
Phượng hoàng, phượng hoàng chi hỏa....
Hắn đương nhiên hiểu được, tấm Đại quang minh Thiên Luân phù triện này sở dĩ có thể trở nên cường đại như vậy, khẳng định là có liên quan đến phượng hoàng chi hỏa.
Sau khi được phượng hoàng chi hỏa tinh luyện, tấm phù triện này kỳ thật đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Có thể nói là một tấm phù triện biến dị rồi. Hơn nữa, khi hắn phóng thích ra, còn vận dụng một chiếc hộ tí của Thông Thiên sáo trang, khiến cho uy năng bỗng không đột tăng lên ba thành.
Có lẽ, đúng là do hai loại điều kiện này cộng lại, cho nên mới có thể tạo ra phù triện biến dị cường đại tới mức này.
Khẽ thở ra một hơi thật dài, sắc mặt Trịnh Hạo Thiên biến đổi không ngừng.
Hắn biết đây là một chuyện tốt. Từ nay về sau, trong tay hắn lại có thêm một đòn sát thủ. Nhưng đồng thời, đó cũng là một tai họa ngầm. Nếu để cho đám đại linh giả, thậm chí tông sư biết hắn có thể luyện chế ra phù triện như vậy, thì hắn nhất định sẽ trở thành mục tiêu cho bọn họ đả kích.
Hắn thậm chí còn có thể tưởng tượng, nếu như Vạn Kiếm tông biết được việc này, nhất định sẽ lập tức triệu hồi hắn về môn phái.
Từ đó về sau, có lẽ hắn chỉ có thể làm một tên cày phù triện, sống nốt phần đời còn lại trong một căn phòng tối tăm mà thôi.
Lắc lắc đầu, Trịnh Hạo Thiên thầm hạ quyết tâm, trước khi thực lực hắn đạt tới cảnh giới tông sư, loại phù triện này tuyệt đối không thể công khai, hoặc là không thể để người khác biết loại phù triện này là do hắn luyện chế ra.
"Oa, oa, oa...." Mộng Yểm trợn mắt líu lưỡi một hồi lâu, kêu lớn: "Hạo Thiên, ngươi luyện chế ra cái thứ gì vậy?"
Trịnh Hạo Thiên tức giận nhìn nó một cái, nói: "Ta luyện chế ra cái gì, ngươi còn không biết hả?"
Mộng Yểm chỉ vào quang mang hỏa hồng vẫn chưa tiêu tán hết trong hư không, cao giọng nói: "Ta biết đây là Đại quang minh Thiên Luân phù triện, nhưng phù triện Đại quang minh mà có uy lực khủng bố thế này sao? Cho dù là Đại hắc ám Diệt Thế phù triện cũng chẳng hơn được đâu."
Đại hắc ám Diệt Thế phù triện chính là viễn cổ phù triện trong truyền thuyết, nghe nói loại phù triện đó chính là do long tộc cường đại sáng tạo ra, một khi phóng thích thì tuyệt đối có thể hủy thiên diệt địa.
Bất quá, chỉ đáng tiếc là khi long tộc biến mất, phương pháp luyện chế loại phù triện này cũng biến mất không để lại một chút dấu vết nào, khiến người ta không bao giờ nhìn thấy nó xuất hiện nữa.
Khẽ lắc đầu, Trịnh Hạo Thiên nói: "Mộng Yểm, Đại hắc ám Diệt Thế phù triện đã sớm thất truyền, hơn nữa cho dù là có phương pháp luyện chế truyền lưu xuống, thì Long tộc cũng không còn tồn tại, khó mà tái hiện được thời kỳ huy hoàng của nó năm xưa nữa." Hắn hơi dừng lại một chút, nói: "Bất quá, ngươi đem Đại quang minh phù Thiên Luân phù triện của ta đi so sánh với loại phù triện đó, cũng khỏi khỏi quá đáng rồi."
Mộng Yểm thoáng chần chừ một chút, phù triện của Trịnh Hạo Thiên tuy cường đại tới mức nghịch thiên, chỉ càn dựa vào lực lượng phù triện đã có thể đánh giết một vị linh giả năm sao có ngụy pháp khí trong tay, nhưng so sánh với Đại hắc ám Diệt Thế phù triện có thể hủy thiên diệt địa trong truyền thuyết kia, thì đúng là có vẻ không bằng.
Mộng Yểm lắc mình một cái, đã bay vào trong khu vực hoang tàn tràn ngập sóng nhiệt.
Phượng hoàng chi hỏa mặc dù là khắc tinh của tất cả lực lượng hắc ám, nhưng con Mộng Yểm này cũng không phải bình thường. Nó cùng với Trịnh Hạo Thiên có quan hệ bình đẳng, cho nên tàn phách phượng hoàng đang ẩn mỉnh trong đan điền Trịnh Hạo Thiên đương nhiên là biết tới sự hiện hữu của nó, hỏa diễm phóng thích ra lại càng không tạo thành thương tổn gì đối với Mộng Yểm.
Đây chính là năng lực khống chế siêu cường không gì so sánh nổi của phượng hoàng. Nếu ngay cả một chút lực lượng này mà nó cũng không thể khống chế được, thì phượng hoàng cũng không được xưng tụng là một trong những tồn tại cường đại nhất rồi.
Sau một hồi lâu, Mộng Yểm ho khan một tiếng, tiếc nuối nói: "Đáng tiếc."
"Đáng tiếc cái gì?"
"Tấm phù triện của ngươi cũng quá mạnh mẽ đi." Mộng Yểm lắc mình, xuất hiện trước mặt Trịnh Hạo Thiên, nói: "Cái hồng nhật kia thiêu sạch cả người hắn, ngay cả ngụy pháp khí và khí linh cũng không còn chút nào. Đây chính là tổn thất vô cùng a."
Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, không khỏi bật cười.
Bất quá, Mộng Yểm nói cũng đúng. Uy lực loại phù triện này quá lớn, hơn nữa càng quan trọng là hắn căn bản không thể khống chế được.
Dưới sự thiêu đốt của phượng hoàng chi hỏa, tất cả đều tan biến, ngay cả một chút tro bụi cũng không thể lưu lại.
Cứ như vậy, cho dù hắn có giết chết nhiều linh giả dị tộc hơn nữa, cũng không thể đoạt được ấn ký ngôi sao trên người bọn hắn. Thành ra, phù triện quá cường đại kỳ thật cũng không phải quá hay ho.
Nếu như có người biết được suy nghĩ của hắn lúc này, thì nhất định sẽ phát điên luôn.
Người ta còn đang hy vọng uy lực phù triện càng mạnh càng tốt, trong khi đó Trịnh Hạo Thiên lại muốn chơi trội, một mình một ý.
Tròng mắt thoáng đảo một vòng, Mộng Yểm đột nhiên, nói: "Hạo Thiên, ta vừa nghĩ ra một cách rất tuyệt."
"Cách gì?" Trịnh Hạo Thiên nghi hoặc hỏi.
"Không phải ngươi đang muốn nhanh chóng tấn cấp sao?"
"Đúng vậy." Trịnh Hạo Thiên không chút che giấu hy vọng của mình: "Ngươi tìm được nơi có nhiều linh giả năm sao à?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Trong bản đồ chiến trường của Vạn Bảo Hiên tặng hắn, có đánh dấu rất nhiều doanh địa dị tộc. Nhưng bên trong những doanh địa này lại đều có cường giả cấp bậc tông sư tọa trấn.
Bất quá, cho dù không có loại cường giả cấp bậc này, Trịnh Hạo Thiên cũng quyết không dám dễ dàng tiến vào đó.
Số lượng linh giả trong một doanh địa tuyệt đối không quá ít. Tuy đại bộ phận đều là linh giả ba sao trở xuống, nhưng khi toàn bộ lực lượng của đám linh giả này hội tụ lại một chỗ, thì cho dù là đại linh giả cũng phải đi đường vòng.
Trịnh Hạo Thiên không cho rằng, chỉ bằng vào lực lượng một mình hắn, là có thể cân ngang cả doanh địa dị tộc.
Đừng nói là đại doanh địa, cho dù là mấy cái doanh địa nho nhỏ giống như doanh địa yêu tộc bên ngoài Ám Dạ sâm lâm, cũng không phải một mình hắn có thể san bằng.
Từ một sao tấn cấp bốn sao tuy khó khăn, nhưng vẫn có một số biện pháp đi đường tắt.
Bởi vì linh giả ba sao trở xuống đều là linh giả cấp thấp, có một phạm vi hoạt động cố định. Chỉ cần hoạt động trong một phạm vi, thì một là trở thành con mồi cho linh giả khác, hai là có thể tăng cấp bậc cực nhanh.
Nhưng khi linh giả tấn thăng tới ba sao, hoặc là trên ba sao, thì bọn họ thường thường lại hành động đơn độc, phiêu lãng trong chiến trường.
Trừ một số hiếm địa và cấm địa mà mọi người đều biết ra, nơi nào cũng có xuất hiện thân ảnh của bọn hắn. Nhưng đồng dạng, muốn tìm được thân ảnh bọn họ tỏng chiến trường vô bờ vô bến này, tuyệt đối cũng chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Bởi vì phạm vi hoạt động của bọn hắn đã không còn giới hạn trong một địa phương nữa. Có gặp được những linh giả này hay không thì còn phải xem vận khí và cơ duyên của từng người nữa.
Lúc trước, kim cương Hoàng và cường giả thiên tài Hách Liên Diệc của nhân tộc cũng chính bởi vì duyên cớ này cho nên phải mất nửa năm mới có thể tấn chức năm sao thành công.
Thực lực Trịnh Hạo Thiên hiện giờ cường đại vô cùng, ngay cả linh giả tám sao cũng có thể giết chết dễ dàng. Chỉ là, muốn tìm đủ số lượng linh giả lại không hề dễ dàng chút nào.
Trên mặt Mộng Yểm nở một nụ cười quỷ dị, nói: "Hạo Thiên, ta cũng đâu phải thần tiên. Tuy có thể dự cảm phương hướng nào có lợi để ngươi đi, nhưng muốn ta tính ra khu vực nào có nhiều linh gỉa bốn, năm sao nhất thì tuyệt đối không có khả năng."
Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, nhìn nụ cười trên mặt Mộng Yểm, bán tín bán nghi, nói: "Mộng Yểm, vậy ngươi có biện pháp gì?"
Thân hình Mộng Yểm chớp lên một cái đã nhảy tới bên cạnh hắn, nói: "Chúng ta cần gì phải hao tổn tâm cơ đi tìm bọn hắn, cứ để bọn chúng tự tìm tới chúng ta thôi."
Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, bật cười, nói: "Ta không tìm bọn hắn thì bọn hắn làm sao tìm được chúng ta. Chẳng lẽ ngươi muốn vừa đi vừa hò hét, gây sự chú ý hay sao?"
Mộng Yểm lắc đầu liên tục, nói: "Hạo Thiên, ngươi còn nhớ, vì sao bọn Phong Chi Tinh lại tìm được ngươi không?"
Trịnh Hạo Thiên lặng đi một chút, trong lòng hắn nhanh chóng xoay chuyển vô số ý niệm. Tiếp đó trong mắt chớp động lên vẻ sợ hãi và vui mừng: "Ngươi nói là...."
Mộng Yểm gật đầu, nói: "Không sai, khi ngươi luyện chế phù triện, thiên địa linh lực sẽ dao động mãnh liệt vô cùng. Nếu như xung quanh không có linh giả thì thôi, nhưng nếu có linh giả ở đây, thì cho dù có cách xa cả trăm dặm, thì cũng có thể cảm ứng rõ ràng được." Nó cười lạnh không ngừng, nói: "Đám linh giả ba sao sau khi cảm ứng được cường độ dao động linh lực, có lẽ không dám viễn độn tới gần, nhưng linh giả bốn sao ư? Hừ hừ, ngươi nói bọn hắn sẽ đào tẩu hay là mò tới kiểm tra đây?"
Hai mắt Trịnh Hạo Thiên sáng ngời. Hắn cất tiếng cười dài, nói: "Mộng Yểm, ngươi nói không sai, chỉ cần chúng ta luyện chế phù triện xong rồi lập tức rời đi, thì tuyệt đối sẽ không khiến người khác hoài nghi được."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.