"Ầm ầm ầm....." Tiếng nổ lớn tựa như tiếng sấm động không ngừng vang vọng trong hư không. Vô tận thiên địa linh lực một khi tụ hợp lại một chỗ, đương nhiên sẽ gây ra thiên địa dị biến mãnh liệt. Tuy loại dị biến này không thể đánh đồng với cảnh tượng khủng bố như thiên lôi oanh đỉnh trong tự nhiên, nhưng cũng không hề bình thường một chút nào. Đây, chính là điều khiến tất cả linh phù sư nhức đầu nhất khi luyện chế phù triện cấp bậc linh giả. Luyện chế linh phù, nhất định phải chuyển hóa hấp thu một lượng lớn thiên địa linh lực. Nếu như là thánh địa tu luyện của cường giả cấp bậc tông sư, hoặc là một số địa phương đặc biệt có thiên địa linh lực nồng đậm, thì cũng không gây ra động tĩnh gì quá lớn. Nhưng nếu như là luyện chế phù triện cấp bậc linh giả ở một nơi có độ linh lực nồng đậm thường thường, thì nhất định sẽ gây ra dị biến cực lớn cùng rất nhiều phiền toái không cần thiết. Chính như lúc này, sau khi một cơn lốc xoáy đột nhiên xuất hiện trong hư không, một đạo thân ảnh hắc sắc đã lén lén lút lút tiến gần về phía này rồi. Đây là một vị linh giả dị tộc đầu như tuần lộc, thân như cự tượng, phía dưới còn có sáu chi. Tuy thân thể hắn có chút khổng lồ, nhưng lúc hành tẩu lại lặng yên không một tiếng động. Nếu như là có người nào đó nhìn hình thể của hắn mà cho rằng động tác của hắn chậm chạp, thì nhất định sẽ phải chịu thiệt thòi lớn. Bất quá, khiến vị linh giả dị tộc này không thể nghĩ tới chính là, ngay khi xuất hiện trong bán kính mười dặm quanh lốc xoáy, hắn đã bị Mộng Yểm ẩn mình trong bóng tối nhìn chằm chằm. Chỉ là, sau khi nhìn thấy ấn ký năm sao trên người vị linh giả dị tộc này, đôi con ngươi Mộng Yểm đảo tròn một vòng, rồi lại tiếp tục ẩn nấp không xuất hiện. Năm sao, đối với một kẻ đang muốn gia tăng cấp bậc như Trịnh Hạo Thiên mà nói, tuyệt đối là một đối thủ tuyệt hảo. Một khi đã vậy, cứ giao tên này cho Trịnh Hạo Thiên xử lý đi. ....... Dưới vòng xoáy khổng lồ chớp động một cỗ quang minh chi lực mãnh liệt. Cỗ lực lượng này nồng đậm tới cực điểm. Từng vòng từng vòng quang tráo từ trung tâm khuếch tán ra, mà trong vòng mười trượng, trừ một vầng quang mang chói mắt ra, tuyệt đối không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa. Lúc này, Trịnh Hạo Thiên đứng trong vầng quang mang, tựa như một thái dương khổng lồ, tỏa ra quang mang và nhiệt độ không gì so sánh nổi. Đương nhiên, diện tích cỗ quang mang và nhiệt độ này bao phủ không lớn, còn xa mới có thể so sánh với mặt trời chân chính trên đỉnh đầu được. Linh bút chậm rãi đặt lên phù triện, tâm tình Trịnh Hạo Thiên có chút kích động. Đây chính là tấm phù triện công kích cấp bậc linh giả đầu tiên và cũng là duy nhất mà hắn nắm giữ được cho tới hiện giờ. Tuy nói về giá trị, thì tấm phù triện này ở trong tất cả Đại quang minh và Đại hắc ám phù triện chỉ có thể được bài danh trung đẳng, nhưng ở một số thời khắc mấu chốt, nó tuyệt đối là một sát thủ giản có thể khởi tử hồi sinh. Những thứ khác không nói, nếu khi tử chiến với Diệp Khả, trong tay Trịnh Hạo Thiên có hơn mười tấm Đại quang minh Thiên Luân phù triện thì hắn tuyệt đối sẽ không phải ăn đau khổ như vậy. Đương nhiên, trừ Trịnh Hạo Thiên ra, cũng chẳng có bao nhiêu người dám xa xỉ, một lần chơi tất tay mười tấm Đại quang minh phù triện như thế. Đây đã không thể dùng hai chữ lãng phí để hình dung nữa rồi, mà phải dùng bốn chữ "phá gia chi tử" mới ổn. "Oanh...." Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Phía trên linh phù đột nhiên phát sáng lên, quang minh chi lực càng lúc lại càng trở nên mãnh liệt. Trong lòng Trịnh Hạo Thiên thầm cảm thán, hắn thoáng giảm tốc độ xuống, hạ bút càng lúc càng cẩn thận hơn. Phù triện thuộc tính công kính quả nhiên không giống bình thường. Bây giờ còn chưa luyện chế thành công mà đã lộ ra dục vọng công kích cường hãn thế này. Nếu như năng lực khống chế của hắn yếu hơn một chút thì tấm phù triện này đã luyện chế thất bại rồi. Bất quá, tạo nghệ trên phù triện chi đạo của Trịnh Hạo Thiên hiện giờ đã rất cao rồi. Nếu đã phát hiện ra một tia dị thường, thì khi hạ bút lập tức sẽ nhẹ nhàng hơn, đem lực lượng mênh mông truyền vào trong phù triện từng chút từng chút một, phảng phất như nước chảy đá mòn vậy. Tuy làm vậy sẽ khiến tốc độ luyện chế hơi chậm hơn một chút, nhưng lại giảm đi rất nhiều khả năng thất bại giữa đường. Nếu như Thần Thiên Duệ cùng đám phù đạo đại sư biết Trịnh Hạo Thiên có thể dễ dàng luyện chế ra Đại quang minh phù triện thuộc tính công kích như vậy, thì nhất định sẽ xấu hổ mà chết mất. Sau nửa canh giờ, đường vân cuối cùng cũng hoàn thành. Trịnh Hạo Thiên thở phào một hơi, nhưng khi hắn vừa mới định nhấc linh bút lên, thì ánh mắt đột nhiên biến đổi. Bởi vì hắn đã cảm ứng được, tàn phách phượng hoàng bên trong đan điền đột nhiên mở bừng hai mắt, trên người chợt dâng lên một cỗ khí tức nóng bỏng mãnh liệt. Tiếp đó, nó há miệng phun ra một luồng phượng hoàng chi hỏa, dọc theo kinh mạch mà tiến vào linh bút. Phượng hoàng chi hỏa, đây tuyệt đối là lực lượng hỏa diễm cường liệt nhất trong thiên hạ. Nhưng dưới sự khống chế của phượng hoàng, nó lại không gây cho Trịnh Hạo Thiên và linh bút một chút thương tổn nào Trịnh Hạo Thiên trong lòng kinh ngạc. Hắn lập tức dừng tất cả động tác lại, linh bút cứ như vậy lơ lửng giữa không trung, dừng lại ở một điểm cuói cùng. Hắn ẩn ước cảm ứng được, phượng hoàng đang có biểu hiện hứng thú cực kỳ mãnh liệt đối với tấm phù triện Đại quang minh thuộc tính công kích này. Ngay sau đó, từ trên ngòi linh bút phóng ra một tia hỏa quang. Tia hỏa quang này trong nháy mắt đã bùng cháy phía trên phù triện, đồng thời theo linh bút của Trịnh Hạo Thiên mà lưu lại một vòng tròn lớn. Quá trình này diễn ra cũng không qúa chậm, chỉ trong thời gian uống một chén trà nhỏ đã hoàn thành. Tiếp đó, tia hỏa quang này lại hóa thành từng đạo từng đạo lực lượng, dọc theo linh bút mà quay trở về chỗ phượng hoàng. Phượng hoàng há to miệng, thôn phệ sạch sẽ cỗ lực lượng phản hồi trở về. Nó mấp máy miệng vài cái, lắc lắc thân hình một chút tựa như vẫn chưa thỏa mãn, cuối cùng rồi mới khôi phục lại bộ dáng lười biếng, tiếp tục ngủ trên cây ngô đồng. Trịnh Hạo Thiên trợn tròn tròng mắt, nhìn chết trân vào tấm phù triện trước mắt. Sau một hồi lâu, hắn nhấc linh bút lên. Lập tức, lốc xoáy trên đỉnh đầu hấp thu những tia linh lực cuối cùng, đồng thời đưa vào trong phù triện. "Oanh, oanh, oanh...." Mấy tiếng nổ nhỏ liên tiếp vang lên trên phù triện. Trịnh Hạo Thiên nhìn cảnh tượng này mà kinh dị không thôi, trong lòng cũng cảm thấy nghi hoặc vô cùng. Dựa theo miêu tả trong ngọc giản, tựa hồ đâu có xuất hiện loại tình huống này. Chẳng lẽ tất cả đều là vì phượng hoàng chi hỏa thiêu đốt? Vô tận linh lực dũng mãnh tiến vào, những đường hoa văn trên phù triện cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn. Mà chuyện khiến Trịnh Hạo Thiên lo lắng vẫn chưa phát sinh, tấm phù triện này cứ như vậy luyện chế thành công một cách dễ dàng. Thở ra một hơi thật dài, Trịnh Hạo Thiên phóng thích ra thần niệm, cẩn thận cảm ứng. Sau khi được phượng hoàng chi hỏa thiêu đốt, tấm phù triện này cũng không bởi vậy mà bị tổn hại, mà ngược lại, sau khi linh bút của hắn hoàn toàn nhấc lên, hấp thu vô số thiên địa linh lực, lại thuận lợi luyện chế thành công. Bất quá, tấm phù triện này so với Đại quang minh phù triện bình thường lại có một chút bất đồng. Ở bên trong hoa văn phù triện loáng thoáng có thể nhìn thấy một tia kim sắc quang mang, bằng mắt thường khó có thể phát hiện ra được. Khi ánh mắt Trịnh Hạo Thiên tập trung lên một tia kim quang này, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được một cảm giác đau mắt mãnh liệt. Không cần hỏi cũng biết, đây tuyệt đối là lực lượng của phượng hoàng. Gãi gãi đầu, Trịnh Hạo Thiên biết, loại phù triện này khẳng định phải có quan hệ nhất định với phượng hoàng. Cho nên phượng hoàng tàn phách mới có thể phun ra hỏa quang, tá trợ tấm phù triện này săn sóc, đồng thời đem lực lượng hỏa quang đã lớn mạnh hơn thôn phệ trở lại. Nhưng điều này cũng khiến tấm phù triện này xảy ra biến dị nào đó. Chỉ là không biết hiệu quả của loại biến dị này rốt cuộc ra sao thôi. "Vù, vù, vù..." Trên đỉnh đầu truyền tới tới từng đợt cương phong gào thét. Cơn lốc xoáy khổng lồ kia sau khi luyện chế phù triện hoàn thành cũng dần dần đình chỉ rồi tiêu tán. Trịnh Hạo Thiên đưa tay, chậm rãi cuốn tấm phù triện trước mắt lên. Hắn ngẩng đầu, chưa kịp gọi Mộng Yểm thì bên tai đã nghe thấy một thanh âm rì rầm như côn trùng. Tiếp đó, sắc mặt hắn dần dần trở nên có chút cổ quái. Không thể nghĩ tới, sau khi hắn luyện chế phù triện, lại còn khiến một vị cường giả dị tộc mò tới. Năng lực ẩn nấp của vị cường giả dị tộc này khá cao. Nếu không phải được Mộng Yểm nhắc nhở, Trịnh Hạo Thiên căn bản không thể phát giác ra được. Bất quá, nếu là bây giờ sao? Nhìn tấm Đại quang minh Thiên Luân phù triện mới luyện chế xong trong tay, trên mặt hắn đột nhiên lộ ra một nụ cười. Mình đang định thử nghiệm một chút, xem uy lực của tấm phù triện này ra sao, thì đột nhiên lại có một vị linh giả dị tộc năm sao mò tới, đây đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh mà. Linh giả năm sao, đối với Trịnh Hạo Thiên hiện giờ, hắn đã không còn để cường giả cấp bậc này vào mắt nữa rồi. Thân hình nhoáng lên một cái, hắn lướt đi như bay. Nhìn thì giống như chẳng có mục đích gì, nhưng phương hướng lại vừa vặn tiến về nơi vị linh giả yêu tộc kia ẩn nấp. Sau một lát, Trịnh Hạo Thiên dừng lại. Hai tay hắn chắp sau lưng, cất cao giọng nói: "Các hạ không cần ẩn tàng nữa, mau mau xuất hiện đi." Một đạo thanh âm mang theo nghi hoặc từ dưới đất vang lên: "Nhân loại, ngươi làm sao lại phát giác ra được ta?" Trên mặt đất chợt chấn động, một vị cường giả dị tộc từ dưới nền đất nhảy ra. hắn dùng ánh mắt kinh dị không thôi, nhìn chằm chằm về phía Trịnh Hạo Thiên. Tên nhân lọai trước mắt này mang tới cho hắn một cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Nếu không phải nhìn thấy rõ ràng ấn ký bốn ngôi sao trên mu bàn tay đối phương, hắn còn rằng mình đang đối diện với một cường giả đỉnh cấp bảy, tám sao ấy chứ. Trịnh Hạo Thiên mỉm cười. Hắn vừa mới từ trong lĩnh vực quang minh bước ra, đương nhiên không có khả năng phát hiện ra sự tồn tại của kẻ này. Nhưng hắn đã có Mộng Yểm trông chừng bên ngoài. Bất cứ một biến đổi nào, dù nhẹ nhàng như gió thổi cây lay, cũng không thể qua mắt được vị thiên ma vương am hiểu ảo cảnh này. Nhìn thấy nụ cười cao thâm mạt trắc của Trịnh Hạo Thiên, cường giả dị tộc trong lòng càng lúc càng bồn chồn. Hắn cười hắc hắc, nói: "Nhân loại, tại hạ Tạp Kỳ tộc Áo Lợi Áo, hôm nay đi ngang qua nơi này, cũng không có ác ý gì. Vậy xin cáo từ." Nói xong, hắn chậm rãi di chuyển thân thể cao lớn, hướng về phía sau là lui lại. Vào giờ khắc này, thân thể hắn có vẻ cồng kềnh dị thương, hoàn toàn đối lập với vẻ nhanh nhẹn khi chạy tới và ẩn núp. Trịnh Hạo Thiên cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu các hạ đã tới đây, còn muốn dễ dàng rời đi như thế sao?" Người này sau khi nhìn thấy lốc xoáy linh lực biến hóa thì mới lén lút chạy tới đây. nếu nói hắn không có ác ý thì chỉ có kẻ ngốc mới tin. Sắc mặt Áo Lợi Áo khẽ biến, lạnh lùng quát lên: "Ngươi muốn thế nào." Tuy biểu hiện của hắn cực kỳ hung hãn, nhưng hai chân đã chuẩn bị từ trước, sẵn sàng chuồn đi bất cứ lúc nào. Trịnh Hạo Thiên phất tay lên một cái, ném tấm phù triện trong tay ra, nói: "Đây là phù triện mà Trịnh mộ vừa mới luyện chế, ngươi nếm thử chút uy lực của nó xem thế nào...."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]