Sắc mặt Thiết Huyễn Hỏa khẽ biến, trong làm thầm hô không hay. Giá trị của dam Kim Thủ Chỉ phù lục rất lớn, đặt biệt là trong lòng đám linh giả phụ tu, càng là báu vật vô giá. Nếu như có thể truyền bá truyện này ra ngòài, khiến đám phụ tu linh giả khắp thiên hạ chạy tới đấu giá, thì giá trị bán đấu giá của nó tuyệt đối vượt xa Đại quang minh Thiên Luân phù triện. Nhưng hiện giờ, tình huống lại hoàn toàn bất đồng. Đám linh giả ở nơi này phần lớn đều có xuất thân là tán tu, hơn nữa, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra, đều là luyện yêu linh giả cường đại cả. Trong mắt bọn hắn, Đại quang minh Kim Thủ Chỉ phù lục chẳng có một chút tác dụng gì, còn xa mới hấp dẫn được như Đại quang minh Thiên Luân phù triện. Trang Biểu Thăng nói như vậy, cho dù là ngu ngốc hơn nữa cũng phải biết đáp án rồi. Hắn tức giận hừ một tiếng, nói: "Trang huynh, người có ý gì?" Trang Biểu Thăng nhún nhún vai, nói: "Thiết huynh, đây là ước định lúc trước của chúng ta mà. Phải để tất cả đồng đạo cùng bình phán giá trị cao thấp hai tấm phù triện. Haiz...." Hắn lắc lắc đầu, nói: "Nếu như chỉ có mấy người chúng ta bình phán, chỉ sợ sẽ người oán hận, nói chúng ta thông đồng hợp tác, vậy thì đúng là được không bù nổi mất." Thiết Huyễn Hỏa cười giận giữ. Lão gia hỏa Trang Biểu Thăng này, vì thắng lợi mà đổi trắng thay đen. Đúng là không từ thù đoạn nào. "Haiz…." Thần Thiên Duệ than nhẹ một tiếng, sắc mặt hắn lúc xanh lúc hồng. Trước khi tới đây, hắn tuyệt đối tràn đầy tự tin. Nhưng không nghĩ tới sau hai cuộc tỷ thí, lại có cái kết quả này. Trận đầu thì cũng thôi. Trịnh Hạo Thiên có thể tiến vào cảnh giới phù đạo thiên địa, chỉ có thể nói là vận khí hắn quá tốt. Siêu phẩm phù triện một khi đã luyện chế ra, cho dù hắn có bổn sự lớn hơn nữa cũng phải cúi đầu nhận thua. Nhưng ván thứ hai lại càng khiến kinh ngạc. Trịnh Hạo Thiên không ngờ lại luyện chế ra một tấm phù triện đỉnh cấp đã tuyệt tích hàng ngàn năm - Đại quang minh Kim Thủ Chỉ phù lục. Hơn nữa, tấm phù triện này còn có lực hấp dẫn cực lớn đối với đám khí đạo linh giả. Trang Biểu Thăng vì lợi ích của Thương Khung hội, có thể nhắm mắt nói bừa, có thể đổi trắng thay đen, có thể giảo biện. Nhưng hắn thì không thể... "Trịnh đại sư, trận này lão phu nhận thua.": " Thần Thiên Duệ nghiêm nghị nói. Vẻ mặt tươi cười của Trang Biểu Thăng lập tức cứng lại. Hắn há hốc miệng, không thể nói lên nỏi một lời nào. Thiết Huyễn Hỏa nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng lại càng kính nể vị phù đạo đại sư này hơn một phần. Với thân phận của Thần đại sư hiện giờ, lại có thể chủ động nhận thua, quả thực không phải dễ. Nếu đổi chỗ cho hắn, hắn cũng không dám nói bản thân có thể quang minh lỗi lạc như vậy. Trịnh Hạo Thiên nhìn Thần Thiên Duệ một cái thật sâu, cười nói: "Thần đại sư, ngài cũng không thua mà." Hắn nghiêm mặt nói: "Thời gian và chất lượng phù triện ngài luyện chế cũng không hề thua kém tiểu đệ. Chẳng qua là phù triện chúng ta luyện chế khác nhau mà thôi. Mà không cùng một loại phù triện, thì thật sự là khó nói ai thắng ai thua." Trịnh Vũ Hào liên tục gật đầu, nói: "Trịnh đại sư nói không sai. Thần đại sư, theo ý kiến lão phu, trận này coi như hòa đi." Trang Biểu Thăng hai mắt sáng lên, giống như kẻ chết đuối đột nhiên vớ được một cọng rơm cứu mạng. Hắn vội vàng kêu lên: "Không sai, trận này coi như hòa đi." Thiết Huyễn Hỏa trầm ngâm một chút, cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu. Lúc này, hắn đã hoàn toàn yên tâm rồi. Tuy hắn biết, nếu trận tỷ thí này coi như hòa, thì kế tiếp sẽ phải tỷ thí một trận nữa. Mà nội dung của trận thứ ba lại chính là cùng mô phỏng và nghiên cứu một tấm phù triện thượng cổ. Nếu tỷ thí như vậy thì kinh nghiệm và kiến thức của linh phù sư sẽ có tác dụng rất lớn. Trịnh Hạo Thiên tuy lợi hại, nhưng dù sao cũng còn quá trẻ tuổi. Trận tỷ thí thứ ba này tuyệt đối là lành ít dữ nhiều, thậm chí còn có thể nói là chỉ thua không thắng. Bất quá, hiện giờ Trịnh Hạo Thiên đã thắng một trận, hòa một trận, cho dù có thua trận cuối cùng thì song phương cũng chỉ ngang tay mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net Tuy hôm nay Thần Thiên Duệ xuất hiện phá rối, nhưng hắn lại là người quang minh lỗi lạc, hơn nữa cũng không phải là thuộc hạ của Thương Khung hội, cho nên Thiết Huyễn Hỏa cũng không muốn hoàn toàn đắc tội với hắn. Một khi đã vậy, không bằng tặng đối phương một món ân tình. Thần Thiên Duệ do dự một chút, cuối cùng thở dài, nói: "Một khi đã vậy, lão phu đành phải chiếm tiện nghi vậy." Nói thật, trận tỷ thí thứ hai này cũng không có tiêu chuẩn thắng bại xác định. Phù triện song phương luyện chế vô cùng khác nhau, mà Đại quang minh Kim Thủ Chỉ phù lục lại là một loại phù triện cực kỳ hiếm thấy, không có phẩm cấp, cho nên Thần Thiên Duệ tuy miệng nhận thua, nhưng trong lòng vẫn không hề nhụt chí chút nào. Bởi vì hắn tự tin, nếu như bí pháp luyện chế phù triện này rơi vào trong tay hán, thì hắn cũng có thể nắm giữ được nó. Trịnh Hạo Thiên chẳng qua có vận khí tốt hơn hắn một chút mà thôi, còn xa mới tới mức khiến hắn cúi đầu xưng thần. Bàn tay Trang Biểu Thăng vừa lật, phảng phất như sợ mọi người đổi ý, vội vàng lấy ra hai kiện vật phẩm. Đây là một tấm phù triện hơi rách nát và một khối ngọc thạch thiếu mất một góc. Tuy hai thứ này đều hư hỏng, không được đầy đủ, nhưng phía trên chúng lại dập dờn từng tia từng tia lực lượng kỳ dị. Cỗ lực lượng này phảng phất như tràn ngập xung quanh chúng, không ngờ còn khiến cho thiên địa linh lực phải thoáng dao động. Hai mắt Trịnh Hạo Thiên thoáng híp lại. Hắn lập tức cảm ứng được, bên trong tấm phù triện kia phảng phất như ẩn chứa một loại lực lượng sinh mạng cường đại nào đó. Hai mắt Thần Thiên Duệ sáng ngời, chậm rãi nói: "Thượng cổ phù triện...." Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, kinh ngạc, nói: "Đây là phù triện thượng cổ?" Phù triện chi đạo đã truyền thừa vô số năm. Ở thời viễn cổ và thượng cổ có rất nhiều tồn tại cường đại. Phù triện do bọn họ luyện chế tuyệt đối có được uy lực hủy thiên diệt địa. Nghe nói phù triện thời đó cường đại hơn phù triện hiện nay gấp bội, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân mà phương pháp luyện chế các loại phù triện cường đại đó lại dần dần biến mất trong dòng sông lịch sử, gần như chẳng có ai biết tới nữa rồi. Trịnh Hạo Thiên tuy luyện chế phù triện nhiều năm, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy phù triện thượng cổ trong truyền thuyết đó. Trang Biểu Thăng khẽ cười, nói: "Hai vị đại sư, đây là bảo vật mà Thương Khung hội chúng ta vô tình phát hiện khi thăm dò một địa điểm bí ẩn." Hắn khẽ rung tay lên, nhìn ánh mắt nóng bỏng trong con người Trịnh Hạo Thiên và Thần Thiên Duệ, trong lòng cũng có chút đắc ý: "Theo chúng ta xem xét, cả tấm phù triện lẫn khối ngọc thạch nầy đều thuộc thời kỳ thượng cổ, hơn nữa còn là phù triện quang minh hệ đặc biệt do một vị đại năng thượng cổ luyện chế mà thành. Nếu hôm nay, nó có thể tái hiện vinh quang trong tay hai vị, thì đó tuyệt đối là một đại sự của phù đạo giới." Thần Thiên Duệ vung tay lên, nói: "Trịnh đại sư, phù triện và ngọc thạch này, trước đó Trịnh mỗ cũng chưa từng nhìn thấy, không biết ngươi có tin không?" Trịnh Hạo Thiên bật cười, nói: "Thần đại sư đã nói, tiểu đệ đương nhiên tin." Thần Thiên Duệ hài lòng gật đầu, nói: "Tốt, vậy chúng ta lấy một ngày thời gian nghiên cứu phù triện làm hạn định, không biết Trịnh đại sư thấy thế nào?" Trải qua hai cuộc tỷ thí, Thần Thiên Duệ đã không còn chút ý niệm khinh thường trong lòng nữa rồi. Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, cũng không nói thêm gì mà chỉ khoanh chân ngồi xuống. Thần Thiên Duệ không dám thất lễ, cũng đồi xuống đối diện với Trịnh Hạo Thiên. Mà ở chính giữa hai ngườii bọn họ lại chính là tấm phù triện rách nát và khối ngọc thạch khuyết góc. Trịnh Hạo Thiên cùng Trang Biểu Thăng đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ cùng lui xuống, bất quá trước khi rời đi vẫn lặng lẽ thu lại tấm phù triện mà hai vị đại sư này luyện chế. Hai tấm phù triện này có giá trị rất lớn, mặc dù trong mắt hai vị đại sư thì không tính là gì, nhưng nếu đem ra bán, cam đoan sẽ bị vô số cường giả tranh đoạt đến toác đầu chảy máu. Trịnh Vũ Hào cũng theo hai người bọn họ lui xuống, sau khi rời một quãng xa, hắn vội vàng kéo Thiết Huyễn Hỏa lại, nói: "Thiết huynh, để ta bảo quản tấm Đại quang minh Kim Thủ Chỉ phù lục kia cho." Tấm phù triện này do Trịnh Hạo Thiên luyện chế mà thành, cho nên đương nhiên là do Thiết Huyễn Hỏa cầm đi. Bất quá, sau khi nghe được Trịnh Vũ Hào nói vậy, hắn không khỏi cười khổ nói: "Trịnh đại sư, tấm phù triện này trước mắt còn chưa thuộc về bản hiên. Đợi lát nữa ngươi đấu giá xong, ta đưa ngươi phù triện là được chứ gì." Trịnh Vũ Hào lắc đầu như trống bỏi, nói: "Không được, không được. Nếu như có người ra giá cao hơn ta thì sao?" Hắn nói xong, ánh mắt lại liếc về phía Trang Biểu Thăng một phát. Ở nơi này, linh giả tu luyện phụ tu chi đạo dù sao cũng không có mấy, theo lý mà cũng thì chẳng có ai lại đi tranh đoạt phù triện với hắn. Cho dù là có người đui mù, mạo hiểm đắc tội với một vị khí đạo đại sư như hắn để tranh đoạt thì cũng chưa chắc đã giàu bằng hắn. Tài phú của khí đạo đại sư, tuyệt đối hơn xa dám luyện yêu linh giả. Nhưng Trang Biểu Thăng lại đại biểu cho Thương Khung hội, nếu như hắn xuất thủ phá đám, Trịnh Vũ Hào cũng không dám chắc mình có thể hơn được hắn. Thiết Huyễn Hỏa bật cười, nói: "Trịnh đại sư yên tâm, Thiết mỗ cam đoan với ngươi, cho dù thứ này bị người khác đấu giá mất thì ta cũng chuẩn bị cho người một tấm khác." Trịnh Vũ Hào thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Thiết huynh, lão phu chính là đợi câu này của người đó." Hai người bọn họ nhìn nhau, cùng phá lên cười. Nhưng ở cách bọn họ không xa, Trang Biểu Thăng lại không thể nào cao hứng nổi. Đại quang minh Kim Thủ Chỉ phù lục, đây chính là phù triện có giá trị buôn bán cực cao. Trên cơ bản, tất cả linh giả tu luyện phụ tu chi đạo đều thèm nhỏ dãi cái loại phù triện này. Nếu như có thể khống chế nguồn cung cấp Kim Thủ Chỉ phù lục trong tay, thì Thương Khung hội sẽ thu được lợi ích không thể nào hình dung được. Từ điểm này mà xét, tác dụng của Trịnh Hạo Thiên thậm chí còn lớn hơn Thần Thiên Duệ nhiều. Bất quá, nhân vật như vậy hiện giờ lại xuất hiện trên Phiêu Miễu đại lục, đương nhiên là khiến hắn rất đau đầu rồi. Xa hơn nữa, mấy người Hổ Bá Thiên và An An đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía hai người ở trung tâm. Bọn họ như thế nào cũng không ngờ tới, Trịnh Hạo Thiên chẳng những có địa vị ngang hàng với Thần Thiên Duệ thành danh đã lâu, hơn nữa còn thoáng nhỉnh hơn một chút. Tuy song phương chưa có kết quả trận tỷ thí thứ ba, nhưng vô luận thắng thua thế nào thì Trịnh Hạo Thiên cũng đứng ở thế bất bại. Có thể làm bằng hữu với một nhân vật luôn tạo ra kỳ tích như vậy, tuyệt đối là may mắn lớn nhất trong cuộc đời bọn họ. Đổng Tân đột nhiên thở dài một tiếng, nói: "Ta đã quyết định rồi, chờ sau khi Trịnh huynh trở về, ta sẽ xin hắn cho ta làm khách khanh thái thượng trưởng lão của Bạch Thảo phong." Hổ Bá Thiên khẽ ngây người, cười nói: "Ngươi không đời khí đạo đại sư luyện chế chiến giáp nữa ư?" Đổng Tân chỉ về phía Trịnh Vũ Hào xa xa, nói: "Hổ huynh, người xem, vị khí đạo đại sư này khao khát phù triện của Trịnh huynh như thế, quả thực là chẳng để ý tới phong độ nữa rồi. Hắc hắc, có tấm phù triện này trong tay, ta tin, cho dù Lỗ đại sư của Vạn Kiếm tông không chịu xuất thủ thì chỉ cần Trịnh huynh nói một câu, là có thể mời hắn xuất thủ luyện chế chiến giáp cho chúng ta." Ô Kinh Đào chậm rãi gật đầu, nói: "Không sai, Đổng huynh nói rất đúng, có thể đi theo Trịnh huynh, thì chẳng cần phải lo nghĩ gì nữa...." Hổ Bá Thiên chậm rãi gật đầu, nhìn Trịnh Hạo Thiên đang cố gắng mô phỏng phù triện, trong lòng cảm khái vô vàn. Trịnh huynh đệ không ngờ đã trưởng thành tới mức này rồi, thật sự là... khó lường!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]