Chương trước
Chương sau
Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, rồi lập tức bừng tĩnh đại ngộ.
Đúng như lời Hổ Bá Thiên nói, hắn không phải là tán tu đơn thương độc mã, mà là chủ nhân của Liệt Hổ chúng.
Vô luận là Liệt Hổ chúng hay là Trấn Hải thành đều có quan hệ mật thiết với hắn, có vinh cùng vinh, có nạn cùng nạn.
Linh thể cường giả tuy cường đại, nhưng không phải là không gì không làm được. Nếu có cường giả linh thể càng cường đại hơn dùng Liệt Hổ chúng và Trấn Hải thành để gây áp lực cho hắn. Trong lòng hắn lập tức có vướng bận, lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng nếu sau lưng hắn có một ngọn núi khổng lồ, mạnh mẽ như Vạn Kiếm tông làm chỗ dựa, thì ngươi dám xuất thủ với hắn đã ít lại càng ít.
Đương nhiên, với thân phận cường giả linh thể của Hổ Bá Thiên, chỉ cần thoáng để lộ ý nguyện này ra bên ngoài, tuyệt đối sẽ có vô số thể lực tranh nhau đưa ra điều kiện hậu hĩnh mời chào hắn.
Bạch Thảo phong tuy cũng là một phong trong Vạn Kiếm tông, nhưng chỉ là một trong vô số những phong vô danh mà thôi. Trong tình huống bình thường làm sao có tư cách mời chào cường giả linh thể.
Cho nên Hổ Bá Thiên hạ quyết định như vậy, đương nhiên cũng có ý coi trọng Trịnh Hạo Thiên, chứ chưa hẳn là do tâm tư muốn báo đáp ân cứu mạng.
Cẩn thận cân nhắc trong chốc lát, Trịnh Hạo Thiên khẽ khom ngươi một cái thật sâu, nói: "Hổ đại ca. Đa tạ hảo ý của ngươi. Tiểu đệ chỉ có thể nói, từ nay về sau, Trấn Hải thành cùng Bạch Thảo phong chính là người một nhà. Nếu ngày sau Trấn Hải thành có chuyện, tiêu đệ nhất định sẽ mời thái trượng trưởng lão bổn môn ra mặt, tuyệt đối không ngồi yên."
Hô Bá Thiên vui mừng phá lên cười. Hãn đương nhiên hiểu được. Thực lực Trịnh Hạo Thiên hiện giờ tuy không phải quá cường đại, nhưng từ nay với tuổi tác và tốc độ tu luyện của hắn, trong môn phái nhất định sẽ được bồi dưỡng như đệ tử hạch tâm. Mà số thái trượng trưởng lão chú ý đến hắn chắc chắn cũng không ít. Một khi hắn ra mặt thỉnh cầu, tuyệt đối sẽ có người xuất thủ.
Nếu không phải như thế, cho dù Hổ Bá Thiên có muốn báo ân, cũng không đi lựa chọn nơi không có nửa điểm danh khí như Bạch Thảo phong để đầu phục.
Hổ Bá Thiên khẽ gật đầu, nói: "Vi huynh hiện tại phải về bế quan tu luyện, củng cố cảnh giới...." Hắn ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Ba tháng sau, vi huynh nhất định sẽ tụ mình tới Vạn Kiếm tông. Đến lúc đó xin huynh đệ tiến cử ta với phong chủ Bạch Thảo phong."
Trịnh Hạo Thiên liên tục gật đầu, nếu Bạch Thảo phong thật sự được một vị cường giả linh thể ủng hộ, thì địa vị và thực lực nhất định sẽ tăng lên không ít. Cho dù ngay cả trong hạ phong cũng không có kẻ nào dám khinh thường nữa.
Đây chính là thực lực và sức uy hiếp của cường giả linh thể. Cho dù chỉ là một khách tịch thái trượng trưởng lão, cũng đủ để áp chế rất nhiều phiền phức.
Hổ Bá Thiên vừa phất tay áo đã bay lên trời, đồng thời phi hành, bay vụt về phương xa.
Tuy hắn đã thành công tấn chức cường giả linh thể. Nhưng vẫn phải cần một khoảng thời gian để tu luyện và củng cố, mới có thể sở hữu lực lượng chân chính tương xứng với thân phận.
Ba tháng ước hẹn cũng đã là rất gấp gáp rồi. Hơn nữa, sau khi tấn chức linh thể, Hổ Bá Thiên cũng nóng lòng muốn thể hội một chút các loại diệu dụng do cảnh giới mới mạng lại, cho nên sau khi ước định xong xuôi, hắn lập tức dứt khoát xoay người rời đi, một chút cũng không lưu luyến.
Trịnh Hạo Thiên nhìn hắn rời đi, trong lòng phấn chấn vô cùng.
Lần này xảo ngộ, chẳng những khiến tình hữu nghị với Hổ Bá Thiên càng sâu sắc thêm, mà còn mang tới cho Bạch Thảo phong một vị thái trượng trưởng lão.
Mặc dù trong Vạn Kiếm tông, nhân số thái trượng trưởng lão cũng có không ít, nhưng loại nhân vật cảnh giới này vô luận đi nơi nào cũng được hoan nghênh nhiệt liệt. Hắn tin ràng, tông chủ đại nhân và Vân thái trượng trưởng lão nhất định sẽ không cự tuyện Hổ Bá Thiên gia nhập liên mình.
Chậm rãi thu hồi ánh mắt, hắn đưa thần niệm chìm vào trong khí xoáy.
Ở đó, Mộng Yểm đang bay vòng quanh Hắc Ám Tỏa Liên. Từng cỗ từng cỗ vị khí hắc sắc nồng đậm không ngừng tràn ra, biến khí xoáy mà chúng đang ở thành một nơi âm trầm hắc ám, giống như quỷ ốc vậy.
Cảm ứng được thần niệm của Trịnh Hạo Thiên, Mộng Yểm lập tức kêu lên: "Ngươi tới thật vừa lúc. Nhìn xem khí xoáy của ngươi kìa...."
Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người. Hắn vừa nghe thấy Mộng Yểm nói như vậy, lập tức đoán ra được, khí xoáy của mình nhất định đã xảy ra biến dị nào đó.
Nhưng vấn đề là, nếu quả thật có điểm nào đó không thích hợp, linh giác của hắn há lại không thể cảm ứng được chút nào.
Không cần nghĩ ngơi, thầm niệm của hắn lập tức tràn ra, cẩn thận cảm ứng từng khí xoáy một. Dần dần trong lòng hắn đã tràn ngập sự kinh ngạc và khó hiểu.
Lúc này, khí xoáy của hắn trong não vực vẫn như trước, không nhiều không ít - bảy mươi cái, nhưng hiện giờ, bảy mươi khí xoáy đã sinh ra biến hóa rất vi diệu.
Khí xoáy của hắn vốn cực kỳ rộng lớn. Cho nên mới có thể cất chứa số lượng kiếm quang hạch tâm khổng lồ như vậy.
Bất quá, khi đem ngàn vạn kiếm quang chen chúc nhau vào trong bảy mươi khí xoáy, cho dù khí xoáy của hắn có lớn hơn nữa, cũng khó tránh khỏi có cảm giác hơi chật chội.
Trịnh Hạo Thiên tính toán, nếu hắn lại tấn thăng thêm một giai nữa. Khi số lượng kiếm quang của hắn đạt tới con số khủng bố - trăm triệu ( ức ),thì tuyệt đối không thể nhét hết vào trong tám mươi cái khí xoáy nữa rồi.
Nhưng vào giờ khắc này, khí xoáy lại phát sinh thay đổi thần kỳ, mà ngay cả hắn cũng không thể nào hiểu nổi.
Khí xoáy của hắn, phảng phất lại mở rộng ra một chút.
Tuy phạm vi mở rộng không phải quá nhiều, nhưng cũng đã nơi rộng ra một phần không gian, khiến cho ngàn vạn kiếm quang không có cảm giác chật chội nữa, cũng khiến Mộng Yểm, viên bát cùng Huyêt Quang kích có thêm không gian hoạt động.
Không chỉ như vậy, đám khí xoáy này còn khiến hắn có cảm giác càng trở nên chắc chắn hơn trước.
Nếu như khí xoáy trước kia chỉ là một căn nhà rơm, khi hắn vận chuyển linh lực tới cực hạn, sẽ khó tránh khỏi có tổn hại, hoặc thậm chí là nguy cơ nổ tung. Vậy lúc này, khí xoáy của hắn đã biến thành một căn nhà gồ rồi.
Mà cảm giác tiếp đó của hắn chính là, ngàn vạn kiếm quang ở trong bảy mươi cái khí xoáy này, còn xa mới có thể đạt tới cực hạn.
Lúc này, hắn thậm chí còn có một cảm giác, cho dù hắn có ngưng luyện ra một trăm triệu kiếm quang, chỉ sợ cũng có thể. nhét hết vào trong đám khí xoáy này.
Hít một hơi thật sâu, tuy Trịnh Hạo Thiên không hiểu tại sao khí xoáy của mình lại đột nhiên phát sinh biến hóa như vậy, nhưng có một điều không thể phủ nhận, đây không thể nghi ngờ chính là một chuyện cực tốt.
"Mộng Yểm, ngươi làm thế nào mà được vậy?" Trịnh Hạo Thiên hưng phấn hỏi.
Nếu không phải bởi vì hắn, thì giải thích duy nhất đương nhiên rơi xuống đầu Mộng Yểm rồi.
Không tưởng được tên gia hỏa này lại có thủ đoạn quỷ thần cũng khó lường như vậy. Ngay cả chuyện thế này cũng có thể làm được.
Mộng Yểm tức giận nói: ''Ta làm sao làm được chứ. Đây là do ngươi đó."
"Ta?"
"Đúng rồi đấy. Chân khí của ngươi...."
Hai mắt Trịnh Hạo Thiên lập tức phát sáng, hắn lẩm bẩm nói: "Chân khí.... có thể giúp khí xoáy lớn mạnh sao?"
"Có lẽ...." Mộng Yểm nhanh chóng nói: "Trong khoảng thời gian này, chân khí và linh lực của ngươi nhiều lần câu thông, phối hợp, cho nên chân khí mới thuận lợi dung nhập vào khí xoáy. Sau mỗi một lần dung nhập vào khí xoáy, đám khi xoáy đó sẽ phát sinh một ít biến đổi. Tuy biến độ thay đổi không lớn, nhưng tích tiểu thành đại. Tới hôm nay thì trở nên rất rõ ràng rồi."
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, hắn thở dài một tiếng, nói: ''Ta hiểu rồi...."
Linh khí sư bình thường tu luyện Vạn Kiếm quyết, tuy khí xoáy cũng cường đại, nhưng tuyệt đối không thể đưa tất cả kiếm quang vào trong khí xoáy để bồi dưỡng được. Cho dù là siêu phẩm linh khí sư như Cừu Hinh Dư cũng không thể.
Trước kia Trịnh Hạo Thiên vẫn không rõ, vì sao hắn có thể ngưng luyện ra khí xoáy cường đại hơn xa cùng giai. Nhưng biến hóa hôm nay đã khiến hắn biết rõ nguồn cơn.
Chân khí. Đó là do trên người hắn cũng có chân khí cường đại chẳng kém hơn linh lực chút nào.
Khí xoáy là thứ mỗi một linh khí sư đều có, nhưng chất lượng khí xoáy thế nào thì có quan hệ mật thiết với thể chất của kẻ đó.
Phóng mắt nhìn khắp linh khí sư cùng giai, còn kẻ nào cũng có yêu hóa biến thân bát giai? Cho dù là có người linh thể song tu, thì hắn cũng không thể đồng thời có cả siêu phẩm yêu hóa biến thân.
Mà bởi vì hắn song tu linh thể, cho nên mới biến khí xoáy của hắn vượt xa đồng giai.
Mà hiện giờ, sau khi hợp thể với An An, hắn lại càng hiểu rõ cách vận dụng, liên hợp chân khí và linh lực. Điều này không chỉ khiến Vô Tận Kiếm Hải do hắn thi triển có uy lực kinh nhân, mà còn khiến khí xoáy của hắn có lợi rất lớn, đạt được tiến bộ nhảy vọt.
Tâm niệm vừa chuyển, chân khí trong cơ thể đã dâng lên, lặng lẽ chảy vào trong từng cái khí xoáy một.
Chân khí linh lực, một khi dung hợp làm một, lập tức tạo thành một loại lực lượng thần kỳ, mà tất cả khí xoáy của hắn đều bắt đầu tận tình hấp thụ chân khí.
Đương nhiên tốc độ hấp thụ cũng không nhanh, thậm chí còn là cực kỳ nhỏ bé. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến hắn cho tới bây giờ mới phát hiện ra.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng mừng như điên. Hãn không nhịn được ngửa đâu cười như phát cuồng. Tiếng cười sang sảng vang vọng khắp bốn phía, biểu đạt tất cả nỗi vui mừng trong lòng hắn.
Xem ra sau này khi tu luyện, phải chú ý cho chân khí và linh lực phối hợp với nhau nhiêu hơn.
Sau một hồi lâu, hắn mới thu hồi sự sung sướng trong lòng lại, nói: "Mộng Yểm, cái thù tàn phế kia ngươi xử lý thế nào rồi?"
Nếu con bán Ma vương kia không bị mất thần trí, đồng thời nghe thấy Trịnh Hạo Thiên dùng từ tàn phế để hình dung mình. Nhất định nó sẽ nổi cơn lôi đỉnh rồi.
Nhưng lúc này, nó chỉ có thể ủy khuất mà ơ lại trong hắc ám thần binh viên bát, đồng thời mỗi thời một khắc đều bị Mộng Yểm và Hắc Ám Tỏa Liên xâm thực và thôn phệ mà thôi.
Nếu không phải đẳng giai của nó hơn xa Mộng Yểm và viên bát, thì chỉ sợ lúc này đã sớm biến thành hư ảo rồi.
Mộng Yểm lắc lắc thân hình, nói: "Cũng không biết là tên ngu ngốc nào đem một Ma vương cường đại luyện thành phế phẩm thế này. Chẳng những không có thần trí mà ngay cả năng lực của Ma vương cũng biến mất sạch. Bây giờ chỉ còn cách chậm rãi luyện hóa, sau đó cho Thiên ma biến dị thập giai thôn phệ." Nó cười khẽ, nói: "Một thân thể xác và lực lượng cường đại của nó vẫn có chút tác dụng cho Thiên ma biến dị."
Trịnh Hạo Thiên hơi lo lắng nói: ''Hấp thụ Ma vương bán thành phẩm xong, liệu con Thiên ma biến dị thập giai kia có thể tiến hóa thành bán Ma vương không?"
Thanh âm Mộng Yểm lập tức dè bỉu: ''Trừ phi ngươi cung cấp một con Ma vương còn sống, hoặc là cường giả linh thể, nếu không nhất định phải có nguy hiểm."
Trịnh Hạo Thiên cười khổ liên tục. Tuy hắn tự phụ, nhưng cũng không dám tính kế với dạng cường giả như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Mộng Yểm đột nhiên nói: "Không phải ngươi không có hai bằng hữu là cường giả linh thể sao? Bọn họ không có lòng phòng bị ngươi, hơn nữa đều mới tấn chức, nếu như đột nhiên tập kích...."
"Không cần nói nữa." Trịnh Hạo Thiên lạnh lùng quát: ''Từ nay về sau không cần nói đến điều này nữa."
Thân thể Mộng Yểm lập tức làm ra bộ dáng nhún vai tiêu chuẩn. Nếu Trịnh Hạo Thiên đã kiên quyết như vậy, nó đương nhiên cũng không miễn cưỡng.
"Mộng Yểm, luyện hóa Ma vương, cho Thiên ma biến dị thôn phệ đi...
Về phần nó có thể phát triển tới mức nào, vậy phải xem ý tứ lão thiên gia rồi...."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.