Trên nóc Quan Tinh lâu là một sân trời rộng chừng mười trượng vuông, âm, dương nhị đạo gọi là lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, Âm dương gia và Đạo gia quả đúng là có liên hệ rối rắm phức tạp, Trâu Diễn dựng tường bát quái vòng quanh sân trời, mỗi bức tường cao chừng một trượng, hô ứng với thuật số thiên địa, vạn vật hóa sinh.
Nhưng đáng chết ở chỗ, mấy bức tường này chắn hết tầm mắt của Hạo Nhiên.
Hạo Nhiên núp ở ngoài khôn vị, thò đầu nhìn vào trong, chỉ thấy Long Dương Quân đứng đó, còn Trâu Diễn thì bị che khuất, lại nghe tiếng nước róc rách, căn cứ theo đó mà suy đoán, thì vị tông sư Trâu Diễn kia không phải đang tiểu tiện, mà là đang pha trà.
Long Dương Quân trước hết dịu dàng cúi chào, nói: “Trâu sư”
Giọng Trâu Diễn nghe không ra nét già nua: “Tới có việc gì?”
Cờ hạ xuống bản kêu cộp một tiếng, Hạo Nhiên hết sức nghi hoặc, trừ Long Dương Quân và Trâu Diễn, nơi này còn có ai nữa? Trâu Diễn đang tự đánh cờ một mình sao?
Long Dương Quân chưa vội nói rõ ý đến, mà cười duyên nói: “Không có gì, tới đấm lưng cho lão ngài thôi”
Trâu Diễn và vị khách hạ cờ kia đều cùng bật cười.
Trâu Diễn bảo: “Cứ nói đi”
Long Dương Quân nói: “Hôm nay có hai người từ Đại Lương tới, nô gia không định được chủ ý, nên tới tìm lão ngài hỏi thử”
Cánh tay Hạo Nhiên nổi lên một tầng da gà, chỉ không biết đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-that-quoc/3249504/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.