Triệu quốc Hàm Đan.
Mùa xuân, bão bụi đã qua, một trong sáu đại đô thành thời Chiến quốc rốt cuộc cũng từ trong giấc ngủ say tỉnh dậy. Nhà dân hai bên đường phố mở rộng cửa phòng, gỡ ván che cửa sổ xuống, tiếng ho khan không dứt bên tai.
Hạo Nhiên ngồi trước hành lang ngoài cửa sứ quán, tư thế ngồi của y cực kỳ vô phép, hai chân tùy tiện giạng ra, cái kiểu ngồi xếp bằng này là thứ mà các Nho sinh tôn sùng lễ tiết rất ghét.
Đương nhiên, một kẻ tha hương bụi bặm đầy người, hơn nữa bên cạnh còn gác một thanh đại kiếm như vậy, vô luận là y ngồi như thế nào cũng chả ai dám tới giáo huấn. Mái tóc y ngắn nhuyễn đen sẫm, đôi mắt vẫn bảo trì trong suốt giữa tiết trời bụi bặm, cùng với cái jacket ngắn trên người đều không ăn nhập với cách ăn vận trường bào đại tụ của cư dân thời đại này.
Lúc này lại có một đứa nhóc mười mấy tuổi đứng bên cạnh quan sát y.
Hạo Nhiên cười nói: “Ngươi rút không ra đâu”
Hài đồng đi lên phía trước, mang theo tâm tính hiếu kỳ, ánh mắt sắc bén chiếu vào chuôi kiếm, sau đó một tay đè vỏ kiếm, tay kia ra sức kéo. Hiên Viên kiếm không chút suy suyễn.
“Ngươi thì có thể chắc?” Hài đồng kia dốc hết khí lực từ lúc bú sữa mẹ tới giờ, mặt đỏ bừng, nửa ngày sau mệt thở hồng hộc, phẫn nộ nhìn Hạo Nhiên.
Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Người có thể khiến cho kiếm này rời vỏ chỉ có mình chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-that-quoc/3249489/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.