Chương trước
Chương sau
Giang Cung Tuấn thực sự muốn có ngọc. Bây giờ Thiên Mạnh Hùng lại nhắc đến, anh cũng nói luôn anh có hứng thú với ngọc bội này. Còn nơi tổ tông của nhà họ Thiên á?
Trong hiểu biết của anh, suốt chiều dài lịch sử nhà họ Thiên vô cùng lừng lẫy, tổ tiên nhà họ Thiên đã từng làm ra một thế giới đứng đầu, chắc chắn nơi của tổ tông nhà họ Thiên không phải chỗ bình thường.
Anh cũng muốn đi xem, Thiên Mạnh Hùng thấy Giang Cung Tuấn từ chối Thiên Linh Chi, ông cũng hơi chần chừ.
Ngọc bội là bảo vật gia truyền của nhà ông, cho dù dân trong thành có bị giết hết ông cũng không thỏa hiệp, sao có thể dễ dàng giao ra như vậy.
Tuy rằng Giang Cung Tuấn đã cứu cả nhà họ Thiên nhưng mà ông vẫn không muốn tặng ngọc bội cho Giang Cung Tuấn, ngọc bội chỉ có thể là đồ đi kèm thôi.
“Cậu Giang, ngọc bội là đồ do tổ tông nhà họ Thiên truyền lại, có ý nghĩa quan trọng với nhà họ Thiên, chỉ có thể làm đồ cưới được thôi, không thể tăng không được, xin lỗi cậu.”
Thiên Mạnh Hùng nói, biểu lộ suy nghĩ của ông, muốn có ngọc bội thì phải cưới Linh Chi.
Khuôn mặt Giang Cung Tuấn biểu lộ một chút thất vọng, anh nói: “Nếu vậy thì thôi”
Thiên Linh Chi đứng trên đại điện cũng vừa tiếc vừa hận, cô vô cùng tán thành cuộc hôn nhân này, nhưng mà Giang Cung Tuấn đã có vợ rồi cô cũng không thể ép buộc được.
“Linh Chi.”
Thiên Mạnh Hùng ngồi trên ghế gọi Linh Chi. “Phụ hoàng” Thiên Linh Chi gật đầu đáp lại ông: “Ba nói đi.” Thiên Mạnh Hùng ra lệnh cho cô: “Nếu cậu Giang có hứng thú với nơi tổ tông chúng ta thì ngày mai con dẫn cậu ấy đến đấy đi.”
“Vâng”
Thiên Linh Chi gật đầu. “Được rồi, giải tán đi.”
Thiên Mạnh Hùng đứng dậy rời khỏi trước, sau đó người nhà họ Thiên lần lượt rời đi, Thiên Linh Chi đưa Giang Cung Tuấn trở về hậu viện của hoàng cung.
Trong hậu viện, Thiên Linh Chi cười nói với anh: “Giang Cung Tuấn, anh không cần để trong lòng đầu, tuy không gả cho anh được nhưng anh đừng để ý quá, không cần phải áp lực gì đâu”
Giang Cung Tuấn cười nói: “Phải nói là tôi có lỗi với cô mới đúng, ở trước mặt mọi người từ chối cô làm cho cô khó xử! Thiên Linh Chi khẽ cười.
Giang Cung Tuấn nhớ tới điều gì đó, hỏi: “Đúng rồi, nơi của tổ tông nhà họ Thiên ở đâu?”
Thiên Linh Chi nói: “Nơi này là nơi mà nhà họ Thiên chúng tôi đã sống rất lâu, suốt mấy đời đều ở đó, mấy nghìn năm trước mới tạo thành nơi này” . truyện teen hay
“Ừ, nơi đó có gì khác với những chỗ khác không?” Giang Cung Tuấn hỏi cô.
Thiên Linh Chi lắc đầu, nói: “Tôi cũng không biết, chỉ là mọi người trong nhà hay nói với nhau, rất lâu về trước trong gia tộc của tôi có một người cực kỳ mạnh mẽ, nghe nói, ở trong nơi của tổ tông có truyền lại gì đó, nhưng nhiều năm như vậy trôi qua cũng không thấy ai được truyền thừa lại cả, nhưng mà các thành viên trong gia tộc mỗi khi thành niên đều được đưa đến nơi này xem có phát hiện ra điều gì không”.
Thiên Linh Chi giải thích đơn giản lại chuyện của nơi của tổ tông nhà họ Thiên.
Bọn họ không biết đến lịch sử chi tiết của nhà họ Thiên, chỉ biết rất rất lâu về trước, trong gia tộc có một người rất mạnh.
Những chuyện này Giang Cung Tuấn cũng biết một chút.
Anh cũng khá có hứng thú đi thăm nơi này.
Thiên Linh Chi lấy ngọc bội ra, nhìn ngọc bội trong tay nói: “Tôi cũng muốn tặng ngọc bội cho anh Giang lắm, nhưng mà phụ hoàng đã ra lệnh rồi, đây là bảo vật của nhà tôi, tôi cũng không thể tùy ý tặng cho người khác được.”
Giang Cung Tuấn hơi giơ tay, nói: “Tôi cũng chỉ hơi tò mò thôi, cũng không phải rất muốn có được ngọc bội này, hơn nữa ngọc bội này nhất định sẽ có lúc tôi cần dùng đến.”
Thiên Linh Chi ngẩn người nhìn khối ngọc, khuôn mặt tươi cười lại ó chút ngờ vực: “Không biết khối ngọc này có bí mật gì nữa” Giang Cung Tuấn nhìn thoáng qua, vừa cho linh khí di chuyển, anh nói: “Nói không chừng có liên quan đến nơi của tổ tông của CÔ.”
“Có lẽ vậy”
Thiên Linh Chi cất ngọc bội đi, cũng không nghĩ nhiều nữa.
“Anh Giang, anh nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tôi sẽ đưa anh đến.”
“Được.” Giang Cung Tuấn gật đầu.
Thiên Linh Chi xoay người rời đi.
Cả ngày hôm nay Giang Cung Tuấn đều tu luyện ở ngoài sân, thời gian cũng trôi qua nhanh hơn, mới đó mà đã đến tối rồi.
Giang Cung Tuấn ngẩn người ngồi trong viện nhìn bầu trời đầy sao, anh nhìn bầu trời sao liền cảm thấy chính mình thật nhỏ bé. Anh không biết mỗi ngôi sao có bí mật gì, cũng không biết tận cùng của bầu trời sao là ở đâu.
Nghĩ một lúc, màn đêm cũng trôi qua.
Buổi sáng hôm sau, Thiên Linh Chi xuất hiện bên trong viện, cô mặc quần áo xinh đẹp, mĩ lệ, trên người là khí chất cao quý. “Anh Giang” Giọng nói cô ngọt ngào, dễ nghe. Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Được” “Đi thôi, Linh Chi đưa anh đến nơi của tổ tiên”
“Được.”
Giang Cung Tuấn cũng có hứng thú với nơi này, ở nơi của tổ tiên nhà họ Thiên, không biết chừng thực sự có thứ mà người cực mạnh lưu lại thì sao.
Hai người bọn họ cùng nhau ra khỏi hoàng cung, rồi lên xe. Đây là một xe do yêu thú phối hợp, yêu thú nhanh chóng kéo xe rời khỏi thành Thiên Long.
Ngồi bên trong xe, Thiên Linh Chi giải thích: “Nơi của tổ tiên tôi ở một nơi gọi là Vô Tận hải vực do một người của thành Thiên Long đặt, muốn tiến vào bên trong phải đi xuyên qua Vô Tận Hải Vực, nhưng bên trong hải vực có một trận pháp rất mạnh bảo vệ, chỉ có thành viên của gia tộc mới có thể đi xuyên qua trận pháp được, nếu không có gì ngoài ý cho dù là cao thủ cực mạnh đi nữa cũng sẽ bị ngăn ở bên ngoài, không thể vào bên trong được.”
Giang Cung Tuấn gật đầu, anh cũng chẳng hề ngạc nhiên vì đến cả tiên phủ của anh cũng chọn lọc linh hồn, còn tổ tiên của nhà họ Thiên cũng có một thời đứng đầu cơ mà.
Cái này có nghĩa là gì?
Nghĩa là sức mạnh này vượt qua tưởng tượng của Giang Cung Tuấn, anh không ngờ đã đến cảnh giới này rồi, vậy chắc chắn nơi mà người mạnh kia để lại chắc chắn không hề tầm thường, có trận pháp bảo vệ cũng là điều đương nhiên.
Sau khi rời khỏi đế quốc Thiên Long, xe bắt đầu chạy với tốc độ nhanh nhất. Tuyến đường này chính là tuyến đường Thiên Linh Chi đã chạy trốn. Thời điểm Thiên Linh Chi còn đang chạy trốn, cô định chạy về nơi của tổ tiên để trốn, chỉ cần về nơi đó, cô sẽ được an toàn, nhưng mà còn chưa đến được nơi đó đã bị đuổi theo rồi.
Đi được vài ngày, tiến vào một ngọn núi rồi lại di chuyển trong núi hai ngày nữa, cuối cùng cũng thấy hải vực.
Ngồi trên xe, Thiên Linh Chi nói: “Anh Giang, đây là vô tận hải vực, một ngày nữa có thể đến nơi của tổ tiên rồi”
Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu. Xe bắt đầu bay lên không trung, đi được một ngày thì trong hải vực bắt đầu xuất hiện gió lốc.
Ngọn gió mạnh mẽ thổi quét, ẩn chứa sức mạnh to lớn, Giang Cung Tuấn cũng cảm thấy hơi sợ, anh cũng thấy mình thật nhỏ bé, nếu bị cuốn vào có thể cơ thể anh sẽ bị xé thành từng mảnh nhỏ.
“Anh Giang, đây là trạm kiểm tra đầu tiên của tổ tiên chúng tôi, vẫn luôn bảo vệ chúng tôi, người trong gia tốc vẫn luôn nói với nhau, cho dù là tiên cũng không thể xuyên qua cơn lốc này được.
Thiên Linh Chi giải thích với anh, Giang Cung Tuấn khiếp sợ, đến cả tiền cũng không xuyên qua được sao?
Trong hiểu biết của anh, chỉ có một vài ông tổ trong đạo Nho chính thống đã bị phong ấn lại mới có thể đến cấp bậc tiên được, nhưng mà cũng có thể là tưởng tượng thái quá.
Nhưng nói đi nói lại, nơi này cũng có thể là do người cực mạnh của nhà họ Thiên từng vô địch thế giới đã bày ra trận pháp này.
Thiên Linh Chi cười nói với anh: “Gió lốc này không có ảnh hưởng gì với người trong tộc chúng tôi cả, máu của tộc chúng tôi sẽ giúp chúng tôi yên bình đi qua.”
Nói xong, cô nhìn Giang Cung Tuấn, lại nói: “Anh Giang, từ trước đến giờ, anh là người ngoài đầu tiên đến đây đấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.